Lòng mẹ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 29/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
4628 người đang online, trong đó có 529 thành viên. 20:58 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 45659 lượt đọc và 949 bài trả lời
  1. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Mẹ ơi .....
    [​IMG]
    Mẹ ơi con mẹ đâu rồi
    Thân còm ,ko đép mẹ ngồi co ro
    Thương thay mẹ sống mỏi mòn
    Thân cò lặn lội nuôi con tháng ngày
    Thế rồi cho tới hôm nay
    Mắt mờ chân chậm thế này ai hay
    Phận làm con đáng trách thay
    Lương tâm còn chút ra đây mà nhìn...!!!

    [​IMG]
    Một buổi nọ trên đường đi dạo
    Cặp vệ đường bà lão ngồi xin
    Hỏi thăm mới rõ sự tình
    Thân già hiu quạnh một mình cô đơn

    Xin bà nói nguồn cơn cặn kẽ
    Chẳng lẽ bà thuở trẻ không con?
    Ngậm ngùi nước mắt tủi hờn
    Bà đây cũng có cháu con đủ đầy.

    Nhưng chúng nó lo xây sự nghiệp
    Chẳng màn chi một kiếp già đây
    Đói cơm khát nước mỗi ngày
    Nên bà đành phải nơi này ngồi xin.

    Nghe lời nói thâm tình mẫu tử
    Ngán ngẫm thay hai chữ công danh
    Tiền tuy quan trọng đã đành
    Nhưng tình mẫu tử nỡ đành quên sao?

    Bao vất vả gian lao mẹ chịu
    Để nhận về chữ Hiếu thời nay
    Thân già ngậm đắng nuốt cay
    Con lo sự nghiệp mỗi ngày vinh quang.

    Xin cho hỏi, giàu sang như thế
    Định luật trời có thể tha không?
    Đến khi hối hận trong lòng
    Quay về tìm mẹ đã không kịp rồi.

    Và lúc đó lại ngồi than khóc
    Nhắc chuyện xưa, những lúc thơ ngây
    Mẹ luôn che chở từng ngày
    Giờ con vấp ngã, mẹ nay đâu rồi?

    Rồi lại khóc nói lời thương tiếc
    Có hay chăng, có biết mẹ đau
    Ngày xưa sống cảnh sang giàu
    Hẩm hiu thân mẹ, lòng nào hay chăng?

    Dù cuộc sống khó khăn trước mắt
    Hay thân ta sống rất sang giàu
    Dù cho bất cứ ngừơi nào
    Nếu còn CHA - MẸ hãy mau đáp đền!

    (Dương Văn Hiếu)
  2. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Thư Gửi Mẹ

    [​IMG]
    Con viết bài thơ gửi mẹ hiền

    Cầu mong nơi ấy mẹ bình yên

    Hạ này con lại không về được

    Vì bởi sự đời chưa đủ duyên

    Mẹ hãy yên tâm, mẹ kính yêu!

    Mẹ ơi, niệm Phật nhớ cho nhiều

    Một ngày nào đó con về lại

    Bên mẹ thân yêu kể mọi điều

    Hãy để tâm tư thật nhẹ nhàng

    Mẹ đừng nghĩ ngợi chuyện lang thang

    Tìm trong quá khứ không còn nữa

    Chuyện cũ qua rồi đừng nặng mang

    Kính chúc mẹ hiền luôn tín tâm

    Nương về chánh pháp đạo cao thâm

    Ăn chay, niệm Phật lòng thanh thản

    Bố thí gieo duyên, dứt lỗi lầm.
  3. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    LỜI MẸ DẶN CON YÊU !!!
    [​IMG]

    Mẹ ghi vào đây những dòng tâm sự
    Gửi các con yêu quý nhất trên đời
    Tuổi xuân tàn theo tóc muối da mồi
    Dĩ vãng qua đi,thời gian trôi lặng lẽ
    Các con ạ ! Ai thương con bằng mẹ
    Dưỡng nuôi từ hòn máu đỏ tươi
    Đến hôm nay các con đã thành người
    Mẹ phải chịu bao nhiêu là gian khổ
    Con càng lớn khôn mẹ càng lo tần tảo
    Chạy ngược, chạy xuôi nuôi con ăn ,học
    Từ sớm mai cho đến lúc khoắt khuya
    Đông lạnh , mưa rơi... bão bùng buốt giá
    Cả những ngày bức oi mùa nắng hạ
    Một nắng hai sương vất vả nhọc nhằn
    Các con đau, mẹ sót cả thân mình
    Các con khóc,mẹ... trái tim tan vỡ
    Xa các con lòng ngập tràn nhung nhớ
    Một ngày trôi mà như cả năm trường
    Cứ vào ra , nặng trĩu những yêu thương
    Lòng phập phồng lo âu bao suy nghĩ
    Mẹ sợ rằng con chưa đầy đủ trí
    Có chút tài nhưng phúc đức mong manh
    Đến hôm nay sự nghiệp đã thành danh
    Hãy nhớ tới ngày xưa còn khổ cực
    Có tiền ,phải chi tiêu đúng chỗ
    Bớt ăn chơi để cứu giúp người nghèo
    Để tạo phúc cho sau này an lạc
    Điều quý giá khônghẳn là tiền bạc
    Vì tình ngừơi mới cao cả con ơi !
    Sống làm người, phải trung hiếu trọn đời
    Gieo nhân nào con sau này gặt quả
    Nợ nhân gian, đều phải lo mà trả
    Thế thái nhân tình, khó lắm con ơi !
    Mấy chục năm mẹ sống giữa cuộc đời
    Giờ hiểu ra, mẹ quyết lòng sám hối
    Tu phúc lành cầu giải thoát mai sau
    Mẹ chẳng mong chỉ cảnh sang giàu
    Mẹ cầu sống an vui mạnh khoẻ
    Vì giàu có mà vô tâm vô đạo
    Sẽ ngập trong mê lầm ác báo
    Người ở đời khi đường trần đã hết
    Lại trắng tay khi nhắm mắt xuôi tay
    Mẹ thương các con mình lầm lỗi
    Mẹ lo cho lối con đi mù tối
    Nhiều bạc vàng chẳng cứu được ai đâu
    Thảnh thơi sống ,chẳng có khổ sầu
    Và thanh tịnh khi rời trần thế...

    Các con ơi hãy nghe lời mẹ nhé
    Không ăn chay thì con hãy phóng sinh
    Thương muôn loài thì sống mới an lành
    Hãy bố thí , cúng dường Tam Bảo
    Của bố thí không bao giờ hao mất
    Như khi đem tiền của gửi ngân hàng
    Khi phúc đến lĩnh về nhiều muôn vạn

    Mẹ khuyên con chớ nên nghi ngại
    Kẻo mai rồi hối hận với ăn năn
    Nước tới ngực làm sao còn kịp nhảy
    Đường Phật pháp các con nên tiếp bước
    Rồi mai này hạnh phúc sẽ về con
    Làm Phúc đi rồi Phúc mãi mãi còn
    Đó là giàu sang, đó là phú quý...
    Hãy lắng nghe, rồi con suy nghĩ
    Ví dù cho mẹ để lại cả núi vàng
    Miệng ăn tiêu thì NÚI KIA CŨNG LỞ

    Nên nay ta cùng nhau tu Phúc Đức
    Chấp nhận Tu hành là khổ cực
    Để Theo Phật, thoát mê về giác ngộ ...

    NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT_()_
    ST
  4. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
  5. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
  6. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
    Các bác nghe cải lương giải trí cuối tuần "Tu là cội Phúc " nhé ạ !
  7. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
    HAPPY FATHER,S DAY TO ALL .
    [​IMG]
    Quà con tặng Bố

    Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy.

    Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước, nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.

    Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa:

    "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".

    Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.

    Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.

    _ Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.

    GOOD NITE CA CHUA` .

    [​IMG]
    Thich Tanh Tue
  8. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Người ta thường chỉ thấy tiếc nuối những gì đã mất đi, tại sao không biết nhận ra và trân trọng giữ gìn hạnh phúc ta đang có ?
    Cảm ơn bạn đã đóng góp nhiều bài viết hay chủ đề này !

    @};-@};-@};-@};-@};-@};-
    baovelephai, themoon1407Sam hoi thích bài này.
  9. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
    Hai bao tải của người mẹ khiến cả trại giam bật khóc

    Cập nhật: 09:26 | 13/06/2014

    Có những thứ, phải khi mất đi rồi ta mới thấy nuối tiếc, mới thấy nó quan trọng với ta như thế nào...

    Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.

    Lưu Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã một năm. Từ ngày bị vào tù, Lưu Cương chưa có ai đến thăm.

    Nhìn những phạm nhân khác thỉnh thoảng lại có người tới thăm nom, còn được người nhà mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, Lưu Cương nhìn thấy mà thèm, liền viết thư cho mẹ để mẹ đến thăm, nhưng không phải vì thèm những đồ ăn ấy mà vì Lưu Cương rất nhớ bố mẹ.

    Sau khi gửi biết bao nhiêu cánh thư nhưng không có bất cứ hồi âm nào, Lưu Cương hiểu, bố mẹ đã bỏ rơi mình. Đau khổ và tuyệt vọng, Lưu Cương lại viết thêm một bức thư nữa, nói là “Nếu bố mẹ không đến thăm con, bố mẹ sẽ mãi mãi mất thằng con này”. Đây hoàn toàn không chỉ là lời nói suông, những phạm nhân bị vào tù do tái phạm đã không ít lần lôi kéo anh vượt ngục. Nhưng Lưu Cương vẫn chưa hạ được quyết tâm, nay bố mẹ không còn thương xót, đoái hoài đến mình, thì còn gì để lo lắng, vấn vương nữa.

    Hôm ấy trời lạnh đến buốt da buốt thịt. Lưu Cương đang bàn bạc với mấy “đại ca đầu trọc” về chuyện vượt ngục thì có người gọi giật lại: “Lưu Cương, có người đến thăm!” Là ai được nhỉ? Bước vào phòng thăm tù nhân, Lưu Cương đứng sựng lại, là mẹ! Một năm không gặp, trông mẹ thay đổi nhiều đến mức con trai mẹ không nhận ra. Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.

    [​IMG]
    Hai mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi Lưu Cương mở lời, nước mắt mẹ đã trực trào từ đôi mắt mờ đục. Mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói: “Tiểu Cương à, mẹ nhận được thư con, con đừng trách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc bố con, đường lại xa xôi...”.

    Đúng lúc ấy, có anh quản giáo bưng đến cho mẹ Lưu Cương một bát mỳ trứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói: “Bác ăn đi cho nóng rồi lại nói chuyện tiếp ạ". Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: “Thế này sao được”. Quản giáo đặt bát canh vào tay mẹ Lưu Cương, cười, nói: “Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?” Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn “sụp soạp”. Bà ăn một cách ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm nào vào bụng.

    Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chân sưng đỏ, nứt bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi: “Mẹ, chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?”. Chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản giáo liền tiếp lời: “Vì bác đi bộ nên mới thế, giầy của bác đã bị rách từ trước rồi.”Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từ từ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không mua giầy mới?”

    Mẹ vội thu chân vào, nói: “Sao phải bắt xe chứ, đi bộ cũng tốt mà”, mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thu hoach cũng kém, còn bố con... đi khám bệnh... cũng tốn bao nhiêu tiền... Bố con mà khỏe thì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé".

    Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi: “Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?”.

    Lưu Cương đợi mãi không thấy mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đang lau nước mắt, mẹ nói: “Cát bụi hết cả vào mắt i, con hỏi bố con à? Bố con sắp khỏi rồi... Bố con bảo với mẹ là nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ.”

    Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấm lòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!”.

    Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói: “Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!”

    Anh quản giáo run run giọng nói: “Phận làm con đã không những không cho bố mẹ được hưởng phúc, lại bắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi người con này có còn là người nữa không bác?”.

    Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: “Mẹ!” Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác.

    Lúc này, có một người giám ngục bước vào phòng, cố tình lảng sang chủ đề khác: “Thôi đừng khóc nữa, mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phải cười mới đúng, để tôi xem bác mang đồ gì ngon đến nào.” Vừa nói, người giám ngục vừa cầm ngược bao tải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, tất cả mọi người có mặt đều lặng người đi.

    Bao tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không cái nào giống cái nào. Không cần nói cũng biết đây là đồ mẹ Lưu Cương đi ăn xin trên đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng, hai tay túm lấy góc áo, nói: “Con ạ, đừng trách mẹ đã làm như vậy, quả thật là ở nhà không còn thứ gì có thể mang đi được nữa….”

    Lưu Cương hình như không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bao tải thứ hai, đó là một hộp tro cốt! Lưu Cương đứng ngẩn người, hỏi: “Mẹ, đây là cái gì thế mẹ?” Mẹ Lưu Cương thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy chiếc hộp: “Không….không có gì đâu con...” Lưu Cương giành lấy như phát điên, toàn thân run lên bần bật: “Mẹ, đây là cái gì?!”

    Mẹ Lưu Cương ngồi phệt xuống như người mất hết sức lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một lúc sau, bà mới gắng gượng, nói: “Đấy là…bố con! Vì gom góp tiền đến thăm con, bố con đi làm quần quật không kể ngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trước khi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phải đưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lần cuối…”.

    Lưu Cương gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột: “Bố, con sẽ thay đổi…”. Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, va mạnh đầu xuống đất. Bên ngoài phòng thăm phạm nhân, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh...

    • N.T(sưu tầm)
  10. themoon1407

    themoon1407 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/04/2014
    Đã được thích:
    7.914
    Xạo ! :))
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này