Lòng mẹ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi baovelephai, 29/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
6753 người đang online, trong đó có 1046 thành viên. 13:47 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 2 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 2)
Chủ đề này đã có 45649 lượt đọc và 949 bài trả lời
  1. Sam hoi

    Sam hoi Thành viên gắn bó với f319.com Not Official

    Tham gia ngày:
    04/04/2014
    Đã được thích:
    1.106
  2. Sam hoi

    Sam hoi Thành viên gắn bó với f319.com Not Official

    Tham gia ngày:
    04/04/2014
    Đã được thích:
    1.106
  3. Sam hoi

    Sam hoi Thành viên gắn bó với f319.com Not Official

    Tham gia ngày:
    04/04/2014
    Đã được thích:
    1.106
  4. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Bài hát rất hay , cả nhạc lẫn lời đi vào lòng người... dễ hiểu vì sao bài này sống mãi với thời gian ! :x
  5. ILikeYou70

    ILikeYou70 Thành viên gắn bó với f319.com Not Official

    Tham gia ngày:
    16/11/2013
    Đã được thích:
    450
    ĐÔI MẮT CỦA MẸ

    Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.


    ***

    Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng.

    Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: "Ê, tao thấy rồi. Mẹ m.ày chỉ có một mắt!".

    Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: "Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!".

    [​IMG]

    Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ.

    Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

    Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore.

    Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ.

    Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: "Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!". Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời "Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!" và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài.

    Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

    [​IMG]

    Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ.

    Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

    Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

    "Con yêu quý,

    Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi.

    Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

    Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ.

    Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con.

    Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

    Mẹ yêu con lắm,

    Mẹ..."
  6. themoon1407

    themoon1407 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/04/2014
    Đã được thích:
    7.914
    Hic, có những thứ làm lại không bao giờ là muộn nhưng cũng có những thứ ta vĩnh viễn sẽ không có cơ hội để sửa sai! Bởi vậy khi quyết định làm một việc gì, hãy cố gắng đừng để phải ân hận , vì lúc đó.....có ân hận thì cũng đã muộn....@};-

  7. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
    Thich Tanh Tue.
    3 giờ trước
    [​IMG]
    HẠNH PHÚC THẬT GẦN

    Này em !

    Có phải khi mình mất đi hạnh phúc
    Thì mới hay hạnh phúc có trong đời.
    Có phải khi mình mất đi người mẹ
    Mới thật lòng gọi hai tiếng: '' Mẹ ơi ! ''

    …Có những mai nụ hồng ngoài hiên nở
    Chân em qua không buồn ngắm một lần,
    Chợt chiều hôm gió về làm hoa vỡ
    Nhìn phai tàn, rồi cúi xuống bâng khuâng..

    _Có một người trải qua lần hoạn nạn
    Mãi về sau khép lại '' cửa tâm hồn ''.
    Từ khi mắt thôi nhìn đời sáng lạng
    Ngọc châu và đôi mắt, quý nào hơn?

    _ Ai cũng sống bằng con tim, nhịp thở
    Mà quên đi hơi thở vốn nhiệm mầu
    Cơn đau đến muộn màng lòng chợt hiểu
    Trút hơi tàn... đời sống sẽ còn đâu!

    Có phải khi bên đời xa vắng mẹ
    Mình mới hay, Mẹ.. tất cả trong đời,
    Có phải khi cha tạ từ dương thế
    Cuộc chia lìa mới thấm nổi đơn côi?

    Em tôi hỡi! Hãy về hôn lấy Mẹ
    Ôm lấy Cha, thảo hiếu với huyên đường.
    Là đôi mắt, là hoa, hơi thở nhẹ
    Hãy ân cần gìn giữ lấy mà thương...

    Chớ để khi mình mất đi hạnh phúc
    Biết, vòng tay yêu dấu đã xa rồi,
    Em có biết tôi mơ hoài bé dại
    Được Mẹ bồng ru giấc ngủ à ơi..?

    Thích Tánh Tuệ - Bên thềm Vu Lan
  8. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  9. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Con gái ....
    [​IMG]
    “Má! Má lên đây làm gì ?”.
    Cô sinh viên sắp nhận bằng cử nhân giãy nãy lên hỏi người mẹ quê mùa còm cõi.
    - “Má nghỉ làm một bữa lên dự con lãnh bằng tốt nghiệp”.
    - “Không được đâu! Bữa nay bạn con đông lắm, mà má lại ăn mặc thế này…”.
    - “Thì má có còn bộ nào khác đâu. Thôi cho má vào chút . Má…”.
    - “Thôi, thôi, má về đi. Con thì thế này, má thì thế kia… Tụi bạn con nó cười…!”.
    Nói rồi, cô sinh viên xinh đẹp đẩy mẹ ra rồi chạy ào vào trong hội trường…
    Vừa lúc người xướng tên giới thiệu: “Sinh viên PhạmThị P.X. là một trong những sinh viên xuất sắc của trường”.
    hichic...
  10. khahan0411

    khahan0411 Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    11/05/2014
    Đã được thích:
    4.015
    Cuộc gọi lúc nửa đêm

    Nửa đêm. Chuông điện thoại reo vang làm người mẹ thức giấc. Như chúng ta biết, ai nghe điện thoại reo lúc nửa đêm cũng bực mình nhìn đồng hồ và lẩm bẩm... Nhưng buổi đêm đó thì khác, người mẹ ấy cũng khác.

    ***

    Nửa đêm. Những ý nghĩ lo lắng bỗng tràn đầy trong đầu óc của người mẹ. Và người mẹ nhấc máy "Alô ?". Bỗng bà nghĩ đến con gái mình. Bà nắm ống nghe chặt hơn và nhìn về phía người bố, lúc này đã tỉnh dậy xem ai đã gọi điện cho vợ mình.

    - Mẹ đấy ạ? – Giọng nói trên điện thoại cất lên, như đang thì thầm, rất khó đoán là người gọi bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn là cô gái đó đang khóc. Rất rõ. Giọng thì thầm tiếp tục:

    - Mẹ, con biết là muộn rồi. Nhưng đừng nói ... đừng nói gì, để con nói đã. Mẹ không cần tra hỏi đâu, đúng con vừa uống rượu. Con mới ra khỏi đường cao tốc và... Có cái gì đó không ổn.

    Người mẹ cố im lặng...

    - Con sợ lắm. Con chỉ vừa mới nghĩ là mẹ có thấy đau lòng không nếu một cảnh sát đến cửa nhà mình và bảo con đã chết vì tai nạn. Con muốn... về nhà. Con biết, một đứa con gái bỏ nhà đi quả thật là hư hỏng. Con biết có thể mẹ lo lắng. Lẽ ra con nên gọi cho mẹ từ mấy ngày trước, nhưng con sợ... con sợ...

    Người mẹ nắm chặt ống nghe, nuốt tiếng nấc. Người mẹ nén những cái nhói lên đau đớn tận trong tim. Khuôn mặt con gái bà hiện rõ ràng ngay trước mặt bà. Bà cũng thì thầm: "Mẹ nghĩ...".

    - Không! Mẹ để con nói hết đã! Đi mẹ... - Giọng cô gái năn nỉ, lúc này giọng cô gái như một đứa trẻ không được che chở và đang tuyệt vọng.

    Người mẹ đành dừng lại, và bà cũng đang nghĩ xem nên nói gì với con. Giọng cô gái tiếp:

    - Con là đứa hư hỏng, mẹ ạ! Con trốn nhà! Con biết con không nên uống rượu say thế này, nhưng con sợ lắm, mẹ ơi! Sợ lắm... - Giọng nói bên kia lại ngắt quãng bởi những tiếng nấc. Người mẹ che miệng, mắt đầy nước.

    Tay người mẹ chạm vào ống nghe điện thoại làm vang lên tiếng "cạch", nghe như tiếng đặt máy, cô gái vội kêu lên:

    - Mẹ còn nghe con không? Con xin mẹ đừng đặt máy! – Con cần mẹ, con thấy cô đơn lắm!

    - Mẹ đây, mẹ sẽ không đặt máy đâu – Người mẹ nói.

    - Mẹ ơi, con lẽ ra phải nói với mẹ. Con biết lẽ ra con phải nói với mẹ. Nhưng khi mẹ nói chuyện với con, mẹ chỉ luôn bảo con là phải làm gì. Mẹ nói mẹ đã đọc hết quyển sách tâm lý và biết cách dạy con, nhưng tất cả những gì mẹ làm là chỉ bắt con nghe thôi. Mẹ không nghe con. Mẹ không bao giờ để con nói với mẹ là con cảm thấy ra sao. Cứ như là cảm giác của con chẳng quan trọng gì vậy. Có phải vì mẹ nghĩ mẹ là mẹ của con và mẹ biết hết mọi lời giải đáp không ? Nhưng đôi khi con không cần những lời giải đáp. Con chỉ cần một người lắng nghe con...

    Người mẹ lặng đi. Bà nhìn những quyển sách tâm lý bà để ở đầu giường. - Mẹ đang nghe con đây – Người mẹ thì thầm.

    - Mẹ ơi, khi ở trên đường cao tốc, con không điều khiển nổi xe nữa. Con nhìn thấy một cái cây to lắm chắn đường con. Con muốn đâm vào nó. Nhưng con cảm thấy như con đang nghe mẹ dạy rằng không thể lái xe khi vừa uống rượu. Cho nên con dừng lại đây. Mẹ ơi, vì con vẫn còn... muốn về nhà – Cô gái dừng lại một chút – con đi về nhà đây, mẹ, cho con về, mẹ nhé?

    - Không – người mẹ vội ngắt lời, cảm thấy cơ thể như đông cứng lại – con ở yên đó! Mẹ sẽ gọi một chiếc taxi đến đón con. Đừng tắt máy, hãy nói chuyện với mẹ trong khi chờ taxi đến.

    - Nhưng con muốn về ngay, mẹ ơi...

    - Nhưng hãy làm điều này vì mẹ, hãy chờ taxi đi, mẹ xin con.

    Người mẹ thấy cô gái im lặng. Thật đáng sợ. Không nghe cô trả lời. Người mẹ nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong khi người bố đi gọi một chiếc taxi. Cô gái im lặng rất lâu nhưng cô không tắt máy và người mẹ cũng vậy.

    - Có taxi rồi mẹ ạ! – Tiếng cô gái bỗng vang lên và có tiếng xe ôtô dừng lại. Người mẹ bỗng thấy nhẹ nhõm hơn.

    - Con về nhà ngay đây, mẹ nhé!

    Có tiếng "tích", có lẽ là tiếng tắt máy điện thoại di động. Rồi im lặng. Người mẹ đứng dậy, mắt nhòe nước. Bà đi vào phòng cô con gái 16 tuổi. Người bố đi theo, và hỏi:

    - Em có nghĩ là cô bé đó sẽ biết là cô đã gọi nhầm số điện thoại?

    Người mẹ nhìn đứa con gái đang ngủ ngon trên giường, và trả lời:

    - Có lẽ cô bé đã không gọi nhầm...

    - Bố mẹ làm gì thế ? – Giọng ngái ngủ của cô con gái cất lên khi cô mở mắt và thấy bố mẹ đứng cạnh giường mình.

    - Bố mẹ đang tập... – Người mẹ trả lời.

    - Tập gì ạ ? – Cô bé lẩm bẩm, gần như lại chìm vào giấc ngủ.

    – Tập lắng nghe – Người mẹ nói thầm và vuốt tóc cô con gái...
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này