Sống mạnh mẽ. ( Phần 3 )

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi dungnanlamlai, 24/08/2014.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
6089 người đang online, trong đó có 495 thành viên. 23:10 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 4 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 4)
Chủ đề này đã có 98853 lượt đọc và 1917 bài trả lời
  1. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    171.999
    Cuộc sống ta mong cầu nhiều lắm nhưng mục tiêu cuối cùng vẫn là đi tìm hạnh phúc. Mà hạnh phúc là cái gì liên quan nhiều đến trạng thái của nội tâm. Do đó, khi ta giàu ta không biết sống thì vẫn bất an. Còn khi nghèo mà nếu biết sống ta vẫn hạnh phúc.
    "Cái đẹp trong sáng ở nội tâm, là khi tâm thanh tịnh"

    [​IMG]
  2. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    171.999
    Người có thương người biết bao nhiêu
    Cũng đều chưa đủ nói là nhiều.

    Ai đó hướng ra cùng mộng ảo
    Người nào quay lại với cô liêu.

    Trái tim trĩu nặng vì trăm thứ
    Bộ óc chùng sâu bởi vạn điều.

    Thù ghét xin buông vào quên lãng
    Hạnh phúc khi lòng đã mến yêu
  3. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
    BÌNH TĨNH TRƯỚC NHỮNG LỜI NHẬN XÉT KHEN CHÊ
    ------------------------------------------------------------------------------
    [​IMG]
    Khen và chê là hai phạm trù thuộc cảm xúc tương phản, luôn luôn làm dao động nội tâm chúng ta, kích thích sự hưng phấn hay ức chế, đem lại sự an lạc hay phiền não, có lợi hay bất lợi, là tuỳ thuộc cả hai đối tượng “trao và nhận”. Hãy coi lời khen ngợi và chỉ trích là như nhau.
    Đã là con người không ai muốn mình là trò hề, là con rối trong mắt người khác. Một lời chỉ trích không có gì để lên án, nếu nó được góp ý với thái độ chân thành và không gian phù hợp. Nhưng vì cái tôi, cái ngã của chúng ta quá lớn nên khó chấp nhận lời góp ý từ người xung quanh.Nếu được khen hẳn nhiên chúng ta sẽ đón nhận với thái độ vui mừng, hớn hở, sung sướng tuy nhiên không phải lời khen nào cũng đúng và đáng để hãnh diện nếu nó không kèm theo một hành động cụ thể tương thích.
    Tâm lý chung của con người là thích được khen hơn là chê, vì nghe những lời khen dễ hơn, lọt tai hơn, cảm xúc thăng hoa hơn, v.v… nhưng sống ở cõi Ta bà này, làm sao ta có thể luôn luôn đúng, vì thế nó phải có đúng có sai, có công bằng và thiếu công bằng, có ưu thì phải có khuyết, có khen ắt phải có chê.
    Nhưng chê thế nào, cách chê người khác ra sao đó là một điều khó. Khen chê cũng là một nghệ thuật. Người chê được ví von như một nghệ sĩ biểu diễn trong bóng đêm nhưng bắt buộc phải truyền tải được cái hồn cho khán giả, như vậy có nghĩa là gì? Người chê phải có một trải nghiệm sâu sắc, kiến thức uyên thâm, giao tiếp tốt, hiểu lòng người, đặc biệt phải có cái tâm “thẳng” không cong quẹo. Có như vậy thì mới chê đúng, khen đúng đối tượng. Còn người bị phê phán giống như một người thợ mới vào nghề, làm thế nào để chứng tỏ khả năng, năng lực làm việc, bản lĩnh trong mọi tình huống, để đón nhận tất cả những gì đang diễn ra bên ngoài với vô vàn những điều không như ý muốn. ( st )
    Hoa_Sim đã loan bài này
  4. Binh Yen

    Binh Yen Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    26/08/2014
    Đã được thích:
    171.999
    Cái này chuẩn quá chị à. I like it very much.=D>@};- Em chúc chị ngủ ngon ạ ! @tulacoiphuc !:x>:D:D< @};-
  5. vannghe

    vannghe Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    03/07/2014
    Đã được thích:
    27.980
    Bài viết rất hay và sâu sắc cần phải học hỏi nhiều.cảm ơn tg bài viết
  6. tulacoiphuc

    tulacoiphuc Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    06/11/2013
    Đã được thích:
    2.618
    ÐỊNH NGHIỆP KHÓ TRÁNH
    [​IMG]
    Thuở Phật tại thế, có một vị tỳ kheo số phần xui xẻo. Mặc dù thầy tu hành rất tinh tấn, giới hạnh trang nghiêm mà không bao giờ được no đủ. Số "con rệp" ấy theo đuổi thầy mãi cho tới khi mãn phần, sau khi đã đắc quả A La Hán. Ðến ngày lâm chung, nhờ thần lực của Tôn giả Xá Lợi Phất, vị Tôn sư của thầy, thầy mới ăn một bữa no lòng trước khi lìa đời.

    Thầy xui xẻo từ khi còn trong bụng mẹ. Chẳng những riêng thầy xui xẻo, mà thầy còn mang sự bất hạnh đến cho tập thể trong đó có hiện diện của mình. Thầy là con của một gia đình đánh cá ở một làng ven biển có 1000 hộ khẩu. Từ khi thầy nhập thai, cả làng đi biển không đánh được con cá nào suốt cả tháng, mọi người phải ăn rong biển cho đỡ đói lòng. Họ bắt đầu nghi ngờ có một gia đình hắc ám trong làng đã đem tai vạ cho tất cả. Do đó họ cố tìm cho kỳ được cái gia đình xui xẻo ấy để loại ra khỏi tập thể. Phương pháp họ làm là chia số hộ khẩu trong làng thành hai nhóm, mỗi nhóm 500 gia đình để làm ăn riêng, sinh hoạt riêng. Kết quả là một nhóm bắt đầu khá giả trở lại, một nhóm tiếp tục số phận xui xẻo. Nhóm này lại chia hai để biết cái gia đình xui xẻo ấy nằm ở đâu. Khi chia thành hai nhóm nhỏ cũng như trước, 250 gia đình bắt đầu khá còn 250 gia đình vẫn còn xui. Lại chia hai lần lượt như vậy để biết gia đình xui xẻo nằm nhóm nào, cuối cùng họ khám phá ra gia đình của thầy tỳ kheo nọ. Cả gia đình thầy bị loại ra khỏi làng, đi lang thang như những người Do thái.

    Bà mẹ khám phá rằng chính từ ngày mang thai thầy, tai họa mới đến cho cả làng và cho gia đình, nên muốn cho thầy chết đi. Tuy nhiên, một người chỉ còn một đời cuối cùng này là giải thoát (chứng quả A La Hán, không còn trở lui cõi đời) thì không ai có thể giết chết được trừ phi chính nghiệp lực của vị ấy. Do vậy cuối cùng mẹ thầy vẫn phải sinh ra thầy, và nuôi cho đến khi thầy biết đi xin ăn. Trong thời gian có đứa con mang sự xui xẻo ấy, bà rất vật vả khốn đốn trong việc kiếm ăn. Cho đến một ngày không chịu đựng được nữa, sau khi đẩy thầy vào xin ăn tại một nhà nọ, bà mẹ tẩu thoát.

    Ðứa trẻ - vị A La Hán tương lai - ngơ ngác khi bước ra không thấy mẹ, cũng không có cái gì ăn, bèn đi lang thang đầu đường xó chợ lượm những mẩu bánh người ta vứt bên đường để ăn cho đỡ đói. Trong "cuộc lữ" đó, đứa trẻ tình cờ gặp Tôn giả Xá Lợi Phất. Ðộng lòng thương, Ngài hỏi:

    - Con cái nhà ai? Sao gầy sọp thế?

    - Bạch Tôn giả, con là một đứa mang lại sự xui xẻo cho mọi người, nên không ai chịu nuôi con, con phải ốm đói.

    - Con có muốn xuất gia trở thành một tu sĩ không?

    - Bạch Tôn giả con muốn lắm chớ, nhưng ai mà chịu chứa chấp con?

    - Lại đây, ta sẽ độ cho con.

    Ðứa trẻ vui mừng đi theo Tôn giả. Tôn giả Xá Lợi Phất dắt về vườn Cấp Cô Ðộc, tắm rửa sạch sẽ, cho ăn cơm và Thế phát quy y cho cậu bé làm một "Khu ô sa di" tức sa di đuổi quạ [Chú thích: Vì chú tiểu còn quá nhỏ chưa đến tuổi thụ giới - <16 tuổi - chưa làm được việc gì ngoài việc đuổi quạ cho chúng khỏi làm ồn náo trong giờ chư Tăng tọa thiền.] Lớn lên, đến tuổi thành niên, Tôn giả cho thầy thọ giới cụ túc thành một vị tỳ kheo.

    Số phần xui xẻo vẫn theo mãi chân vị tỳ kheo suốt cả đời. Mỗi khi đi khất thực, người ta vừa để vào bát của thầy một muỗng cơm thì thấy bát đã đầy tràn, làm cho không ai có thể bỏ gì thêm được nữa. Khi thầy về tới chùa, thì trong bát chỉ có độc một muỗng cơm để cầm hơi cho thầy khỏi chết đói. Cứ như vậy cho đến ngày mệnh chung đã chứng quả A La Hán, thầy cũng chưa bao giờ được một bữa ăn no lòng.

    Biết thầy sắp mãn phần ở dương gian, Tôn giả Xá Lợi Phất động lòng thương xót nghĩ: "Losaka (tên của thầy tỳ kheo xui xẻo) hôm nay sẽ mệnh chung. Ta sẽ làm đủ mọi cách giúp vị ấy ăn một bữa cho no trước khi chết."

    Với ý định ấy, Tôn giả dẫn vị tỳ kheo đi vào thành Xá vệ khất thực. Nhưng vì có Losaka, Tôn giả không xin được món gì, Ngài đành phải bảo vị ấy trở về, và đi một mình để xin ăn. Sau khi khất thực đầy bát, Tôn giả đem về cho vị tỳ kheo. Ngài đứng ôm bát trước mặt đệ tử bảo:

    - Con hãy ăn đi.

    Vị tỳ kheo ngần ngại không dám ăn trước mặt tôn sư, và nhất là để Ngài cầm bát, mặc dù thầy rất đói. Tôn giả giục:

    - Con đừng ngại, ta phải cầm bát để chờ cho con dùng bữa cho xong mới được. Vì nếu không có ta ôm bát, tất cả thức ăn này sẽ biến mất, và con sẽ tiếp tục đói.

    Vị tỳ kheo vâng lời thọ thực. Nhờ thần lực của Tôn giả Xá Lợi Phất, vị ấy ăn được một bữa no lòng trước khi xả báo thân chót của một vị A La Hán.

    Sau khi thầy tỳ kheo xui xẻo quá vãng, các tỳ kheo khác nhóm họp tại Diệu pháp đường trong vườn Cấp Cô Ðộc hỏi đức Thế tôn nguyên nhân vì sao, với một đời giới hạnh thanh tịnh, tu hành tinh tấn, vị tỳ kheo bạc phước vẫn phải gánh chịu sự rủi ro suốt đời như vậy. Phật dạy:

    - Này các tỳ kheo, những hành động của chính vị ấy trong tiền kiếp là nguyên nhân sự xui xẻo hiện tại của y. Trong tiền kiếp y cũng là một tỳ kheo, do lòng ganh tị, y đã cản trở cư sĩ cúng dường một vị tỳ kheo khác, trong khi vị này đã chứng quả A La Hán. Vì ác nghiệp ấy cho nên dù có tu hành thanh tịnh, y vẫn thọ quả báo thiếu thốn, xui xẻo trong nhiều đời kiếp, cho đến khi chứng quả.

    LỜI BÀN: Mặc dù huyễn hóa, mà nhân quả vẫn không mất, hành động và hậu quả theo nhau như bóng với hình. Cho nên người trí chỉ sợ nhân, không sợ quả, trong khi người ngu rất sợ quả xấu mà lại không gieo nhân tốt. Vị tỳ kheo đệ tử Tôn giả Xá Lợi Phất, mặc dù bị một số phận hẩm hiu đeo đẳng cho tới chết, vẫn luôn luôn nhất tâm thanh tịnh tu hành, không sanh tâm ghen ghét phiền muộn, nhờ vậy cuối cùng chứng quả Vô sanh (A La Hán). Ấy là vui lòng trả nợ cũ mà không gây thêm nợ mới, là cái nghiệp đưa đến sự đoạn tấn các nghiệp vậy.

    Trích từ Ni sư Thích Nữ Trí Hải
  7. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    @ Hoa_Sim và tất cả mọi người ,dù đã > 10h pm rồi mà mình thì còn cần tắm rồi Lễ Phật (1 khóa Kinh khoảng 1 h) nhưng mình vẫn phải cố viết ít dòng . Bởi mình cũng rất có ít t/g ,đã thế lại còn rất hay ốm khi trở trời. Vậy nhưng còn "bon chen" đi hiến máu rồi làm bánh Trung Thu đi Phát ... nên thật sự thỉnh thoảng vào F chỉ đọc được ít tiêu đề ... và vào nhảy cóc 1 vài bài ,pót 1 vài bài lấy từ Fb ...
    Nhưng vừa chiều nay đọc thấy có vài bài thấy có vẻ ko vui vẻ giữa HS & mọi người (nhất là với Đừng nản - người mà HS rất quý,thường PM cho chị về các topic của Đ Nản dưới tên khác ...)
    Nhiều khi mọi người có quá nhạy cảm với chữ nghĩa ko (mà ở chiến trường khốc liệt nhất này - vì nó liên quan đến tiền ...)mà đã đẩy câu chuyện đi quá xa ??? Chỉ gặp nhau qua máy tính thôi mà nặng nề thế thì đúng Ta Bà là Biển Khổ thật ...:((:((:((
    Theo mình thì tất cả hãy 1 bỏ làm 10 và làm như bé Tu.. nói đi ,chuyện to thành nhỏ,chuyện nhỏ hóa ko ,ko cần cay đắng mặn chát ...đừng nhàm chán cũng đừng kỳ vọng nhau.
    Nam Mô Hoan Hỉ Tạng Bồ Tát Ma Ha Tát

    [​IMG]
    Hoa_Sim đã loan bài này
  8. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Thich Quang Phat

    QUAY VỀ TÌM LẠI BỔN TÂM
    [​IMG]
    Trong mỗi con người chúng ta ai ai cũng đầy phiền não và tâm mình luôn dung chứa nhiều sự nhiễm ô , Vấn đề này đức Phật dạy chúng ta không nên tìm cách đè nén hay đàn áp những nhiễm ô kia mà phải bình tâm quan sát chúng vì chúng chỉ là những sản phẩm của 5 uẩn khi tiếp xúc với căn và trần .
    Phật dạy :” Tâm ta khi bị vẫn đục , nhiễm ô đừng khuấy động đừng nôn nóng , hãy bình tĩnh quan sát chúng , sau một thời gian tâm sẽ tự động trong sạch trở lại .Nhưnước trong song kia bị vẫn đục , nếu để yên những cặn dơ sẽ dần lắng xuống .”
    Tuy nhiên để có được tâm tĩnh lặng , chúng ta phải hiểu rằng tu tập thiền quán hay niệm Phật ,là một tronbg những pháp môn giúp tâm an trú , như bài thơ (Nhạn Ảnh ) của Thiền sư Hương Hải :
    Nhạn quá trường không .
    Ảnh trầm hàn thủy
    Nhạn vô di tích chi ý
    Thủy vô lưu ảnh chi tâm .
    Tạm dịch :
    Nhạn vút qua không
    Bóng chìm nước lạnh
    Để dấu : Nhạn không có ý
    Giữ bóng : nước cũng vô tâm .
    Tâm giữ phần tâm , nhạn đi đường nhạn , không ai bận bịu chi ai , khi thiền quán hay niệm Phật . chúng ta chỉ chuyên chú giữ tâm được an nhiên bất động , cũng như chim nhạn không có ý để dấu tích và nước cũng không có tâm giữ lại hình bóng chim nhạn . nhưng ngoài việc tĩnh lặng tâm , thì việc thanh tịnh bản tâm cũng là điều cần thiết , tính chất trong sang của tâm cũng cần xem xét , chuyên cần Thiền quán hay niệm Phật là hành động thanh lọc những độc tố trong tâm .Gạn lọc những cặn dơ trong mọi tình huống và phát triễn những thói quen , tập khi tốt lành để bảo đảm những căn dơ kia không làm cho tâm bị nhiễm ô càng ít càng tốt .
    ( St Báo Giác Ngộ )

    [​IMG]
    Hoa_Sim đã loan bài này
  9. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Bức thư gửi con gái thân yêu.

    Đừng bao giờ quên mỉm cười con nhé!

    Nụ cười có thể giúp con tỉnh táo hơn. Không phải chỉ là để chống cự qua những lần thất bại, mà là để lòng con bớt chua chát hơn, bớt dằn vặt hơn.
    Có những lúc khó khăn ập đến khiến con chao đảo, có những khoảnh khắc con cảm thấy chán nản khi đối diện với thế giới này. Có những lúc con bắt đầu thấy mệt mỏi và căm ghét số phận đã buộc con phải tranh đấu quá nhiều, phải gánh vác quá nhiều. Thế nhưng ngay cả trong những tháng ngày khó khăn như thế, con của mẹ, cũng đừng quên mỉm cười.

    Cả nước mắt hay nụ cười cũng đều là vũ khí, là cách an ủi của con người thôi con. Nghĩa là trong những tháng ngày khổ đau không mỉm cười để quên lạc quan mà sống tiếp, nghĩa là trong lúc cảm thấy dường như đã mất hết, thua sạch, gục ngã thì cũng hãy cứ thử mỉm cười để xác nhận mình có đang còn sống hay chỉ là tồn tại. Đôi ba lần gặp chuyện không may thì thay vì cứ chấp nhất, vài ba chuyện buồn xảy đến thì thay vì cứ chấp nhiệm, mỉm cười rồi thoải mái mà buông tay đi con.

    Con gái mẹ, năm tháng thật là dài, qua đi một nửa rồi mới thấy có những chuyện không thể vì chúng ta cứ nuôi hận trong lòng mà có thể giải quyết. Thay vì thế, mỉm cười trong cơn hoạn nạn giúp con tự tin hơn, vươn vai chững chạc hơn để cứng cỏi đứng giữa đời thay vì phải dựa dẫm vào bất cứ ai.

    Ý nghĩa của nụ cười, có thể con chưa biết hết đâu. Ngay cả mẹ cũng chắc chắn chưa thể hiểu hết. Vạn sự trên đời này tồn tại như con biết đấy, đều có lý do của nó. Nụ cười của con không chỉ là liều thuốc hạnh phúc, bông băng sát trùng vết thương, sự tự tin để con bước tiếp trên đường đời, nó còn làm cho con trở thành người con gái xinh đẹp nhất thế gian này nếu con muốn, nó còn làm cho con cảm thấy quý giá sự sống hơn, buông bỏ mọi thứ sầu đau đi để đón nhận những điều tốt đẹp.
    Con yêu, chính vì người ta cứ nhìn vào những điều tiêu cực, người ta mới không thể thấy ánh sáng le lói hắt ra từ phía cuối đường hầm. Chính vì người ta cứ mãi nhăn nhó trong tận cùng của nỗi đau mà không nhìn thấy xung quanh vẫn còn tồn tại cơ hội để nắm bắt. Nụ cười có thể giúp con tỉnh táo hơn. Không phải chỉ là để chống cự qua những lần thất bại, mà là để lòng con bớt chua chát hơn, bớt dằn vặt hơn.

    Rồi sau này khi con càng ngày càng già đi, thể nghiệm về mọi sự ở đời như đã thành thói quen, những buồn, đau, sướng, khổ cứ theo đó mà ập đến với cuộc sống của con mỗi ngày, khi ấy con sẽ biết cách làm sao để đối diện với tất cả một cách khôn ngoan hơn. Nhưng cũng đừng quên nở nụ cười mỗi khi mệt mỏi, đừng quên nụ cười chính là vũ khí của con.

    Mẹ không thể ở mãi bên con để nhắc nhở con phải sống sao để luôn cảm thấy cuộc sống này kỳ thực vô cùng ý nghĩa. Mẹ chỉ có thể dạy con thái độ khi đối diện với mọi điều. Lúc cần khóc thì khóc thật lớn, khi cần mỉm cười thì cố gắng cười thật tươi, rồi con sẽ thấy mọi thứ không hẳn tồi tệ như con tưởng, con đường nào cũng sẽ có những ngã rẽ khác nhau.

    Vậy thì con yêu của mẹ, đừng vì bất cứ chuyện gì mà âu sầu quá lâu, mỉm cười lên con, và tiếp tục bước đi nào!
    Và bây h thì hãy ngủ ngon nha !
    [​IMG]
  10. hoanglong9706

    hoanglong9706 Thành viên gắn bó với f319.com Not Official

    Tham gia ngày:
    20/03/2014
    Đã được thích:
    1.875
    ko phải tất cả như vậy đâu chỉ 90% thôi , sáng mai vẫn giảm nhưng chiều lại ổn thôi
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này