Sống mạnh mẽ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi dungnanlamlai, 13/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
2837 người đang online, trong đó có 47 thành viên. 04:27 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 86483 lượt đọc và 2004 bài trả lời
  1. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    @tất cả các em thân yêu!!! Nhiều bài hay quá mà ko có t/g đọc!TKs nha!
    Sẽ đọc vào dịp Tết này hihi

    ĐỪNG VÀ HÃY...

    [​IMG]
    Đừng tìm kiếm một khuôn mặt xinh xắn...
    ...sau này nó cũng sẽ già nua đi...

    Đừng tìm kiếm một làn da đẹp đẽ..
    ...sau này nó cũng sẽ nhăn nheo...

    Đừng tìm kiếm một cơ thể nóng bỏng...
    ...sau này nó cũng sẽ thay đổi theo thời gian...

    Đừng tìm kiếm một mái tóc mượt mà...
    ....sau này nó cũng sẽ bạc trắng đi thôi...

    Thay vào đó hãy tìm một trái tim chung thuỷ...
    ...Bởi nó sẽ yêu thương bạn đến hết cuộc đời này..........
  2. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    MỘT CUỘC ĐUA TÀI

    Năm 20 tuổi, tôi là một nữ điều dưỡng đang thực tập tại một bệnh viện nhi.
    So với viện tim hoặc bệnh viện đa khoa, công việc ở bệnh viện nhi đối với tôi
    có vẻ dễ như trở bàn tay. Tôi vốn có khiếu kết bạn với trẻ con. Chắc chắn tôi
    sẽ vượt qua dễ dàng và chỉ còn chờ ngày tốt nghiệp...
    Chris là một cậu bé 8 tuổi vô cùng hiếu động. Cậu lén bố mẹ vào thám thính
    công trường xây dựng cạnh nhà, và bị té gãy tay. Cánh tay gãy của cậu bị
    nhiễm trùng, buộc phải cưa bỏ. Tôi được chỉ định làm y tá hậu phẫu của cậu
    bé.
    Khi sức khỏe của cậu bé dần dần khá lên cũng là lúc cậu đau khổ nhận ra
    sự mất mát của mình... Cậu nằm một chỗ, chờ giúp đỡ, không chịu làm vệ
    sinh cá nhân. Tôi nhẹ nhàng khích lệ: "Cháu đâu có ở mãi trong bệnh viện.
    Cháu phải học cách tự phục vụ...". Cậu bé giận dữ la lên: "Cháu có thể làm gì
    được với một tay?" . Tôi vắt óc tìm một câu trả lời thích hợp. Cuối cùng tôi
    bảo: "Dù sao cháu vẫn còn tay phải". " Nhưng cháu thuận tay trái " - Cậu bé
    kêu lên đầy thất vọng...
    Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình vô dụng và vô tâm đến thế. Sao tôi lại
    tưởng rằng mọi người đều thuận tay phải ...
    Sáng hôm sau, tôi trở lại với một cuộn băng dính. Vòng cuộn băng quanh cổ
    tay, tôi bảo cậu bé: "Cháu thuận tay trái, còn cô thuận tay phải. Cô sẽ dán
    tay phải của cô vào hàng nút áo sau lưng của cháu. Bây giờ mỗi khi cô làm
    việc gì bằng tay trái, cháu phải làm theo bằng tay phải. Nào, cháu muốn bắt
    đầu bằng việc gì ?". Nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, cậu bé càu nhàu: "Cháu mới
    ngủ dậy, cháu cần đánh răng ". Tôi xoay xở mở nắp ống kem, đặt bàn chải
    lên bàn, tìm cách nặn kem lên chiếc bàn chải đang ngả nghiêng... Sau gần
    10 phút nỗ lực với kem vung vãi đầy trên bàn, tôi mới hoàn tất được công
    việc. "Cháu có thể làm nhanh hơn..." - cậu bé tuyên bố. Và khi nhanh hơn
    thật, cậu mỉm cười chiến thắng...
    Hai tuần sau đó trôi qua nhanh chóng. Chúng tôi biến mọi công việc hàng
    ngày thành những cuộc đua tài hào hứng. Chúng tôi cài nút áo, phết bơ lên
    bánh mì, cột dây giày,... Không còn phân biệt tuổi tác, chúng tôi là 2 vận
    động viên đang ra sức đua tài...
    Lúc tôi hết thời gian thực tập cũng là lúc cậu bé rời bệnh viện, tự tin đối mặt
    với cuộc sống... Khi hôn tạm biệt cậu bé, tôi không cầm được nước mắt...
    Đã 30 năm trôi qua kể từ ngày ấy. Cuộc đời tôi đã bao phen chìm nổi. Mỗi
    lần phải đương đầu với thử thách, tôi lại nhớ đến cậu bé. Và mỗi khi cảm
    thấy mệt mỏi, nản lòng, tôi lại lẳng lặng vào phòng tắm, giấu tay phải ra sau,
    lấy kem và đánh răng bằng tay trái.
    (st)
  3. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Giá trị của những câu hỏi
    (Anthony Robbins)

    " Bọn chúng chẳng cần lý do gì cả. Chúng đến nhà anh chỉ vì anh là người
    gốc do thái . Quân đức quốc xã xông vào nhà, lôi anh và cả gia đình anh đi.
    Ngay sau đó chúng lùa họ như bày gia súc và tống lên xe lửa rồi chở thẳng
    đến trại tập trung...chúng đã giết chết họ và chỉ mình anh còn sống.
    Làm sao mà anh có thể sống nổi trước cảnh tượng hãi hùng phải nhìn thấy
    con mình nơi bộ quần áo của một đứa trẻ khác vì bây giờ con anh đã chết
    sau một cơn mưa đạn?
    Thế nhưng anh vẫn phải sống.
    Một hôm anh nhìn cơn ác mộng chung quanh mình và phải đối diện với một
    sự thật hiển nhiên : nếu anh còn ở đây thêm một ngày chắc chắn anh sẽ
    chết. Anh có một quyết định là phải thoát khỏi đây ngay lập tức! Anh không
    biết cách nào, anh chỉ biết mình phải trốn. Hàng tuần liền anh hỏi các bạn
    tù, "Làm sao chúng ta có thể thoát được nơi kinh hoàng này?" Anh hầu như
    luôn nhận được cùng một câu trả lời, "đừng dại dột", họ trả lời "không thể
    nào thoát nổi! hỏi như vậy dằn vặt tâm trí anh mà thôi. Cứ chịu khó làm việc
    và cầu nguyện cho mình được sống sót" . Nhưng anh không chấp nhận điều
    này - anh nhất định sẽ không chấp nhận như thế. Anh bị ám ảnh vì truyện
    trốn thoát và cho dù những câu hỏi của anh không có nghĩa gì, anh vẫn luôn
    luôn hỏi đi hỏi lại, "Làm sao tôi có thể trốn thoát? Phải có cách nào đó. Làm
    thế nào tôi có thể trốn thoát khỏi nơi này mà vẫn khoẻ, vẫn sống, ngay hôm
    nay?"
    Có lời nói rằng bạn cứ xin thì sẽ được . Và không hiểu vì sao hôm ấy anh đã
    nhận được câu trả lời.Có thể vì anh hỏi quá sức mãnh liệt, có thể là vì anh
    đã ý thức rõ "bây giờ chính là thời điểm". Cũng có thể là vì anh liên tục tập
    trung vào một tiêu điểm là câu trả lời cho câu hỏi của mình. Bất luận lý do gì,
    sức mạnh vĩ đại của tâm trí và tinh thần đã thức tỉnh nơi người đàn ông
    này.Câu trả lời đã đến với anh từ một nguồn gốc lạ thường: mùi lợm giọng
    của xác người đã thối rữa. Ở đó chỉ cách vài bước cách chỗ anh lao động,
    anh thấy một đống xác người đã bị xúc lên thùng xe tải - đàn ông , đàn bà ,
    trẻ em, tất cả đã bị hít khí ngạt. Những chiếc răng vàng của họ đã bị gỡ ra,
    mọi đồ trang sức quí báu mà họ có, thậm trí quần áo họ mang trên người,
    đều bị lột sạch. Lúc đó thay vì hỏi, "Làm sao quân Đức quốc xã có thể ghê
    tởm, mất nhân tính đến thế? Làm sao thượng đế có thể làm một điều tàn ác
    đến thế? Tại sao thượng đế lại để truyện này xảy đến với tôi?" Stanislavsky
    Lech đã hỏi một câu hoàn toàn khác. Anh hỏi "Làm cách nào tôi có thể sử
    dụng điều này để trốn thoát?" Và ngay lập tức anh đã có câu trả lời.
    Hoàng hôn đang sửa soạn kết thúc một ngày lao động, Lech chạy lại nấp
    sau chiếc xe tải. Chỉ trong nháy mắt anh đã lột bỏ hết quần áo và lẻn mình
    trần truồng vào đống xác chết mà không ai để ý. Anh giả bộ như đã chết,
    không một chút cử động cựa quật dù có lúc anh gần ngộp thở vì một số xác
    chết khác tiếp tục được đè lên người anh.
    Mùi hôi thối của thịt người rữa, những cái xác chết cứng đơ bao bọc anh tứ
    phía. Anh chờ đợi và chờ đợi, hi vọng không một ai để ý đến một người vẫn
    còn sống giữa đám xác chết này và hi vọng sớm muộn chiếc xe tải cũng sẽ
    chạy đi.
    Cuối cùng, anh nghe tiếng động cơ xe tải nổ. Anh cảm thấy chiếc xe rung
    lên. Và đúng lúc ấy anh cảm nghiệm được mối hy vọng của mình khi đang
    nằm im giữa đống xác chết. Rốt cuộc anh thấy xe dừng lại và rồi nó chút
    toàn bộ những thây ma xuống một chiếc hố rộng mênh mông bên ngoài trại.
    Lech cứ ở yên đó hàng giờ cho tới khi màn đêm buông xuống. Sau cùng
    anh ta cảm thấy chắc chắn không có ai ở đó, anh rúc ra khỏi núi thây người
    và chạy trần truồng suốt 25 dặm cho tới khi tìm được tự do.
    Giữa Stanislavsky Lech và biết bao nhiêu người phải bỏ mạng ở trại tập
    trung, khác biệt ở chỗ nào? Tất nhiên có nhiều yếu tố nhưng một sự khác
    biệt quyết định chính là anh đã đặt một câu hỏi khác với những người kia.
    Anh đã hỏi một cách dai dẳng, hỏi và mong chờ có câu trả lời và trong tâm
    trí anh đã nảy sinh một giải pháp cứu sống anh. Những câu hỏi anh tự đặt ra
    hôm ấy ở Krakow đã khiến anh làm những quyết định chớp nhoáng ảnh
    hưởng trực
    tiếp tới số phận của anh. Nhưng trước khi anh nhận được câu trả lời, trước
    khi anh làm quyết định và trước khi có những hành động ấy, anh đã phải hỏi
    mình những câu hỏi đúng.
    Tôi muốn nói cho bạn điều này, người ta khác nhau là ở sự khác biệt trong
    những câu hỏi mà người ta nêu ra một cách nhất quán. Khi người ta chán
    nản, lý do thường là vì họ cứ lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi tiêu cực
    như, "Có ích gì? Cố gắng làm gì, rốt cuộc cũng chẳng thay đổi được gì. Trời
    sao lại là tôi cơ chứ?".
    Nếu bạn hỏi một câu hỏi khủng khiếp, bạn sẽ nhận được câu trả lời khủng
    khiếp. Bộ não của bạn luôn sẵn sàng phục vụ bạn, nên bất kỳ bạn đưa ra
    một câu hỏi nào, nó chắc chắn sẽ có một câu trả lời.
    Vì thế nếu bạn hỏi, "Tại sao tôi không bao giờ thành công?" nó sẽ cho bạn
    câu trả lời đại khái như sau : "Vì bạn ngốc nghếch lắm", hay vì bạn không
    đáng để làm điều gì đến nơi đến chốn".
    Tôi cho bạn một ví dụ về những câu hỏi thông minh, đó là truyện về anh bạn
    W. Mitchell yêu quí của tôi. Bạn nghĩ làm sao anh ta có thể sống nổi với hai
    phần ba thân thể đã bị cháy mà vẫn còn cảm thấy yêu đời? ... Sau vụ tai nạn
    máy bay , khi nằm trong bệnh viện và bị liệt từ chân trở xuống, anh đã gặp
    một phụ nữ thật hấp dẫn, một y tá tên là Annie. Mặt anh đã cháy đen hoàn
    toàn, thân thể liệt từ hông trở xuống , thế mà anh đã có cam đảm hỏi : "Tôi
    có cách nào làm quen với cô ấy không"? Các bạn anh trả lời, "Mày điên rồi,
    mày đang tự lừa dối mình". Nhưng một năm rưỡi sau , anh và Annie đã thân
    quen nhau và nay hai người đã trở
    thành vợ chồng. Đó là kết quả của những câu hỏi mãnh liệt : chúng đem lại
    cho chúng ta một nguồn năng lực không gì có thể thay thế : những câu trả
    lời và những giải pháp ! "
    " Điều quan trọng là đừng bao giờ ngưng đặt câu hỏi. Sự tò mò có tính hiện
    hữu của nó. Ta không thể nào không kinh ngạc khi chiêm ngắm những bí
    nhiệm của sự vĩnh cửu, của sự sống , của cơ cấu lạ lùng của ta thực tại.
    Chỉ cần người ta lãnh hội một chút bí nhiệm này mỗi ngày thôi đã đủ. Đừng
    bao giờ để mất sự tò mò lành thánh".
    - Albert Einstein -
    dungnanlamlai, ILikeYou70Hoa_Sim thích bài này.
  4. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Hữu dụng và vô dụng

    Ngày xưa, khi người con thứ của Câu Tiển bị vua Sở bắt giam vì tội giết
    người . Lúc này ở nước Sở có một vị tiên tri tên là Trang Sinh rất được vua
    Sở tôn kính và sùng bái - Câu Tiển biết được chuyện này, nên thảo 1 lá thư,
    kèm theo 100 nén bạc sau đó gọi đứa con út của mình nói :
    - Con hãy mang lá thư này cùng với lá thư của ta, đem tới nhà Trang Sinh,
    hầu giải nạn được cho anh của con -
    Người con trai cả nghe được chuyện này và tranh nhiệm với em của mình,
    chỉ với cái cớ là huynh trưởng !!! - Câu Tiển nhất quyết không cho, nhưng vì
    phu nhân của ông ta đã tiếp lời của con trai trưởng mình, năn nỉ, lý lẽ cho
    con nó được đi !!! Câu Tiển uất lắm, nhưng đành vì phu nhân mà ngậm bồ
    hòn làm ngọt -
    Vậy là người con trai trưởng của Câu Tiển đem thư và vàng tới nhà Trang
    Sinh -
    Nhận thư và vàng của Câu Tiển xong , Trang Sinh dặn dò kỷ với người con
    trai trưởng :
    - Ngươi hãy về đi , đừng bao giờ quay trở lại đây và đừng bao giờ hỏi là làm
    sao em của ngươi được tha !
    Người con trưởng một lòng vẫn muốn ở lại để mong xem cho được cách
    giải quyết của Trang Sinh, ngoài ra anh ta còn đem tiền vàng để mua chuộc
    các quan chức lớn nhỏ trong triều Sở -
    Về phần Trang Sinh - ông đã âm thầm vào chầu vua Sở và nói rằng :
    - " Muôn tâu Bệ hạ Sao Mỗ chiếu nước Mỗ, một điềm xấu
    - Thế làm cách nào để trừ khử nó ?
    - Làm đức
    Vua Sở nghe nói vậy, liền ra chiếu chỉ ân xá cho các phạm nhân trong triều .
    Con trai trưởng của Câu Tiển nghe được tin này, biết chắc là vua Sở sắp ân
    xá cho tù nhân, anh ta đem lòng sinh nghi Trang Sinh. Anh ta đã quay trở lại
    nhà Trang Sinh, vừa mới bước vào ngõ, Trang Sinh đã hỏi :
    - Sao ngươi chưa về ???
    - Tiên sinh cho hỏi, có phải là Đức vua sắp ân xá cho tù nhân ?
    Một người như Trang Sinh thì đâu có lạ lẫm gì thói đời ấy ! Ông liền bảo con
    trai trưởng của Câu Tiển :
    - Ngươi vào nhà lấy tiền vàng mà về đi !
    Con trai của Câu Tiển mừng thầm trong bụng là không những mình đã đắc
    nhiệm mà còn không mất của ! Anh ta vội vào nhà lấy tiền vàng lại và về
    thẳng một hơi .
    Sau chuyện ấy, Trang Sinh lại vào chầu vua Sở :
    - Muôn tâu Bệ hạ, tiểu thần nghe người ta đồn rằng " Đức vua cho lệnh ân
    xá là vì con trai của Câu Tiển đó thôi ! Vì Câu Tiển là một quân vượng giàu
    có ! "
    Vua Sở nghe vậy đem lòng tức giận, liền hạ lệnh chém đầu con trai thứ của
    Câu Tiển ngay lập tức .
    -------------------------------
    Ngày đưa tang cho con trai của Câu Tiển - phu nhân của ông và hai con trai
    khóc lóc thảm thiết - Còn Câu Tiển cười trong bụng mà than rằng :
    " Ta chẳng lấy làm lạ, ta biết chuyện này sẽ xảy ra. Thằng trưởng từ nhỏ đã
    sống với ta, chịu cảnh cơ hàn cùng ta - còn thằng út chỉ mới sinh đây thôi,
    làm sao mà biết cơ hàn là gì, suốt ngày chỉ biết ăn chơi phung phí ! - Than
    ôi, thằng trưởng chịu cực nhiều rồi thì tiếc của nên mới gây ra cơ sự này !
    Nếu như để thằng út đi thì bây giờ cha con ta đã được đoàn tụ, vì thằng út
    đâu có biết tiếc của ! "
    (st)
  5. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Ông cụ đã xếp hàng đủ rồi

    Một lần mẹ nhờ tôi ra quỹ tiết kiệm để rút tiền.Quỹ rất đông.Tôi nhận
    phiếu và xếp vào hàng người dài dằng dặc, và cùng lúc đó tôi thấy một
    ông cụ mới vào.Ông cụ ko biết là phải lấy phiếu thứ tự nên bước thẳng đến
    chỗ nhân viên ngân hàng, đặt cái túi sách to đùng xuống và hỏi rút
    tiền.Cô nhân viên gắt gỏng bảo ông cụ xếp xuống cuối hàng và dẹp cái túi to
    cồng kềnh sang một bên.
    Ông cụ hỏi cô nhân viên là liệu ông có thể đẻ nhờ cái túi ở ngân hàng,
    nhận phiếu, rồi đi mua hàng và sẽ quay lại sau nửa tiếng ko?Cô nhân
    viên đáp gọn lỏn:
    - Không, ông đi xuống cuối hàng chờ đi!
    Ông cụ rất lich sự, nhã nhặn còn cô nhân viên thi ko.
    Tôi chạy đến gần ông cụ và bảo ông có thể rút tiền trước tôi.Quá khó
    chịu trước sự vô lễ của cô nhân viên trẻ, tôi quay lại hỏi từng người
    đang xếp hàng là liệu họ có ngại ko nếu để cho ông cụ rút tiền trước.Mọi
    người lần lượt gật đầu.
    Nhưng giọng nói mạnh mẽ hỏi mọi người của tôi bỗng trở nên yếu ớt khi
    tôi đối diện với một người ở gần cuối hàng.Anh ta rất cao lớn, đeo một
    sợi xích vàng ở cổ, trông có vẻ rất"đầu gấu".Thậm chí tôi còn thấy cổ
    anh ta có hình xăm nữa...
    - Anh ko ngại nếu để cho ông cụ này rút tiền trước chúng ta chứ?-Tôi
    hỏi lộ rõ vẻ dè dặt.Chắc trông tôi lúc ấy buồn cười lắm,giọng nói đang
    hăng máu thế mà bỗng yếu xìu hẳn đi.
    - Ko đâu ko đâu- anh ta nói bằng giọng vang và to-Cứ tự nhiên, cứ tự
    nhiên!
    Tôi thở ra đánh "phù" một cái.Giọng anh ta thành thật đến mức tôi cảm
    thấy mình chợt hoá thành một con bé ngốc nghếch vì đã để bề ngoài của
    anh ta làm cho phát hoảng.
    Chỉ trong một phút ông cụ đã rút xong tiền của mình và ra về.Chờ một
    lúc nữa, đến lượt tôi rút tiền.Khi kiểm tra tài khoản cua tôi cô nhân
    viên lẩm bẩm:
    -Thật ko hiểu nổi mấy ông bà già bây giờ.Lúc nào họ cũng nghĩ la họ có
    thể xông ngay đến quầy rút tiền và phải được phục vụ trước tất cả mọi
    người.
    Tôi phồng mắt lên và nhìn thẳng vào cô ta:
    - Thế cô có nhận ra ông cụ ấy đã 80 tuổi và đi lại rất khó khăn?Ông ấy
    đã xếp hàng quá đủ cả cuộc đời mình rồi.Và với những con người biết
    kính trọng tuổi tác của ông ấy, thì ông ấy ko bao giờ phải xếp hàng nữa!
    - Đúng thế!-Một giọng nói to vang lên ngay sau lưng tôi,làm tôi giật
    bắn cả mình- Hoàn toàn đúng!
    Tôi quay lại và nhìn thấy người cao lớn lúc nãy.Anh ta nói tiếp:
    -Việc lúc nãy là công bằng.Ông cụ đã xếp hàng đủ rồi.Ông ấy đã phải xếp
    hàng đủ rồi!
    Tôi cười to và giơ tay ra:
    -Tôi rất thích thái độ của anh!
    Người cao lớn kia bắt tay tôi:
    -Tôi cũng thích thái độ của cô, cô bạn trẻ!
    Cô nhân viên xám mặt lại.
    Tôi thì nhỏ bé còn anh ta thì quá to lớn.Chúng tôi khác nhau ở nhiều
    điểm,ít nhất là ngoại hình.Người ngoài hẳn nhìn thấy chúng tôi là một cặp
    đôi khập khiễng.Nhưng khi chúng tôi cùng chung một kiểu đập riêng, điều
    khó xảy ra nhất cũng có thể xảy ra.
    Và tôi rất mong sẽ gặp lại anh ta một lần nữa.
    (st)
  6. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Đại Hạ Giá

    Thời buổi này còn cái gì không hạ già nhỉ? Sách vở, quần áo, đồ điện tử: hạ
    giá!
    Tôi, cầm mảnh bằng đại học cạ cục mãi chưa tìm ra việc làm, cũng nhào ra
    vĩa hè bán sách đại hạ giá. Từ Victo Huygo, Lev Tolstoi, Tagor, Dostoievski...
    đến Khái Hưng, Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng... thảy đều bị "hạ" nằm la liệt.
    Lắm lúc ngồi chồm hổm nhìn xuống các tên tuổi từng "vang bóng mộ thời" ,
    tôi thầm hỏi:

    -Nên cười hay nên khóc, thưa chư liệt vị?
    Cách đây ít lâu, một ông lão hìng dáng tiều tụy mang đến bán hai pho sách
    dày. Một cuốn là Hán Việt Từ Điển của Đào Duy Anh do Khai Trí tái bản.
    Cuốn kia là "Petit Larousse Ilustré" in tại Paris năm 1973. Sách còn tinh
    tươm lắm, hẳn chủ nhân đã xài rất kỹ. Thấy giá rẻ, tôi mua. Loại ấn bản này
    đây, gặp loại khách biên biết, bán cũng được lời.

    Ngoài bìa và một số trang ruột mỗi cuốn, đều có ấn dấu son hình
    ellipse: "Bibliothèque - Đô Bi - Professeur". A, té ra ông lão vốn từng là giáo
    chức. Thảo nào! Cất tiền vào ví rồi mà ông cứ dùng dằn nuối tiếc, ngoảnh lại
    nhỉn những tài liệu - tài sản phải rứt ruột bán đi. Ngoái mại mấy lần rồi ông
    mới dắt chiếc xe đạp cà tàng đạp về. Mắt ông đỏ hoe. Lòng tôi chợt se lại !

    Chiều 25 Tết. Cạnh các danh tác tôi vẫn lim dim, thấp thỏm, chồm hổm ra
    đấy. Qua đường không ai thấy, lá vàng rơi trên giấy. Sài Gòn chả có mưa
    bụi cho đủ khổ thơ Vũ Đình Liên. Nhưng bụi đường thì tha hồ, đủ khổ thứ
    dân lê lết vệ đường như tôi.

    -Anh mua bánh bò bánh tiêu ?

    Một chị hàng rong đến mời. Tôi lắc đầu. Bỗng chị sững người chú mục vào
    hai bộ từ điển. Chị ngồi, thụp xuống, đặt sề bánh bên cạnh, cầm hết cuốn
    này đến cuốn kia lật lật. Rồi chị hỏi giá cả hai.

    Ngần ngừ lúc lâu, chị nói :

    -Anh có bán... trả góp không?

    Trời đất ơi ! Người ta bán trả góp đủ thứ, chứ sách xôn, sách đại hạ giá ai
    đời bán trả góp? Vả, tôi nào biết chị là ai, ở đâu?

    -Tôi cần mua cả - chị tiếp - xin anh giữ, đừng bán cho ai người khác. Khi
    nào góp đủ, tôi sẽ lấy trọn. Anh thông cảm làm ơ giúp tôi.

    Thấy lạ, tôi hỏi chuyện mới vỡ lẽ. Đô Bi chính là thầy cũ của chị hàng rong.
    Chị Tám (tên chị) bất ngờ thấy có dấu son quen, hiểu ra hoàn cảnh của thầy,
    bèn nảy ý chuộc lại cho người mình từng thọ ơn giáo dục. Song, bán bánh
    bò bánh tiêu nào được bao lắm, lại còn nuôi con nhỏ, không đủ tiền mua
    một lần nên chị xin trả góp.

    Tôi cảm động quá, trao ngay hai bộ từ điển cho chị Tám:

    -Chị hãy cầm lấy, kịp làm quà Tết cho thầy. Tôi cũng xin lại đúng vốn mà
    thôi, chị à.

    -Nhưng...

    -Đừng ngại, chị góp dần sau cũng được.

    Chị lấy làm mừng rỡ, cuống quít trả tôi một ít tiền.

    -Chao, quý hoá quá ! Cảm ơn... Cảm ơn... anh nhá !

    Mai lại, chị Tám góp tiếp. Chị kể :

    -Thấy Bi thảm lắm... Gần Tết, cô lại ngã bệnh... Thầy nhận sách, mừng
    mừng tủi tủi tội ghê, anh à !... Thầy cũ trò xưa khóc, khóc mãi !...

    Tôi vụt muốn nhảy cỡn lên và thét tướng :

    "Hỡi ông Vic, ông Lev, ông Dos... ơi ! Ông Khái, ông Vũ, ông Ngô... ơi ! Có
    những thứ không bao giờ hạ giá được ! Có những người bình thường, vô
    danh tiểu tốt nhưng có những kiệt tác không hạ giá nổi : Tấm lòng ! "
    (st)
  7. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Chiếc băng gạc cho trái tim tan vỡ.

    Mẹ, mẹ đang làm gì thể ? Cô bé Susie chỉ mới 6 tuổi hỏi mẹ.
    _ Mẹ đang nấu món thịt hầm cho cô Smith hàng xóm.
    _ Vì sao ạ ? - Susie thắc mắc.
    _ Vì cô Smith đang rất buồn con ạ. Con gái cô ấy vừa qua đời và trái tim cô
    ấy đang tan nát. Chúng ta sẽ chăm sóc cô ấy một thời gian. - bà mẹ dịu
    dàng trả lời.
    _ Tại sao lại thế hả mẹ ? - Susie vẫn chưa hiểu ?
    _ Thế này nhé con yêu, khi một người rất buồn, họ sẽ ko thể làm tốt ngay
    cả những việc rất nhỏ như nấu bữa tối hay một số việc vặt khác. Vì chúng ta
    cùng sống trong một khu phố và cô Smith là hàng xóm của gia đình mình,
    chúng ta cần phải giúp đỡ cô ấy. Cô Smith sẽ ko bao giờ còn có thể nói
    chuyện, ôm hôn con gái cô ấy hoặc làm bất cứ điều gì thú vị mà mẹ và con
    có thể làm cùng nhau. Con là một cô bé thông minh, Susie. Có thể con sẽ
    nghĩ ra cách nào đó để giúp đỡ cô ấy.
    Susie suy nghĩ rất nhiêm túc về những điều mẹ nói và cố gắng tìm cách góp
    phần giúp đỡ cô Smith. Vài phút sau, Susie đã ở trước cửa nhà cô Smith.
    rụt rè bấm chuông. Mất một lúc lâu cô Smith mới ra mở cửa: " Chào Susie,
    cháu cần gì ? ". Susie cảm thấy giọng cô Smith rất nhỏ, khuôn mặt cô trông
    rất buồn rầu, như thể cô vừa khóc vì mắt cô hãy còn đỏ mọng nước.
    " Mẹ cháu nói con gái của cô vừa qua đời và cô đang rất buồn vì tim cô bị
    thương - Susie e dè xoè tay ra. Trong lòng bàn tay của cô bé là một chiếc
    băng gạc cá nhân- Cái này để băng cho trái tim cô ạ " . Như để chắc chắn
    Susie nói thêm: " Cháu đã dùng vài lần và nó rất tốt ". Cô Smith há miệng
    kinh ngạc, cố gắng ko bật khóc. Cô xúc động quỳ xuống ôm chặt Susie,
    nghẹn ngào qua làn nước mắt: " Cám ơn, cháu yêu quý, nó sẽ giúp cô rất
    nhiều".
    (st)
  8. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Duyên may và sự lựa chọn

    Khi ta ở đúng vào một thời điểm nào đó và ta gặp được đúng người ta yêu.
    Đó là duyên may.

    Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến, đó không phải là một sự lựa
    chọn, đó là duyên may.

    Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây)
    thì chắc chắn không phải là sự lựa chọn rồi. Đó là duyên may. Vấn đề là
    những gì xảy ra liên tiếp sau đó. Khi nào thì bạn vượt qua tình trạng bồng
    bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm thức
    mới? Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật
    sự tiến tới một mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỷ niệm.

    Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người
    ấy. Đó không còn là duyên may nữa. Đó là sự lựa chọn.

    Khi bạn quyết định sánh vai cùng một ai, bất kể những ngọt bùi của cuộc
    đời. Đó là sự lựa chọn.

    Cho dù bạn biết rất rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên
    dáng hơn, thông minh hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn
    quyết lòng yêu người đó không đổi thay. Đó là sự lựa chọn.

    Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may.
    Nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim. Sự lựa chọn
    của chính chúng ta.
    (st)
  9. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Tình yêu

    Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột
    ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và
    tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.
    Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng
    đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập.

    Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng
    làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm
    hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận
    ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến
    chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản
    ứng thế nào?

    Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình
    phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng -
    "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?"

    Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh
    hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho
    đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.

    Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến
    nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là
    thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới.
    Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến
    cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...

    Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.

    Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.

    Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm
    và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi
    việc.

    Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô
    đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật
    ghen tỵ với cô đấy nhé!".

    Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng,
    có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô
    hỏi:

    - Sao anh lại ghen với tôi được?

    - Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!

    - Tôi được bao vệ? Anh nói thế tức là sao?

    - Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục
    quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn
    theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào
    cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!

    Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên
    cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không
    cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh
    sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.

    Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.
    (st)
  10. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Tiếng nói của cuộc sống

    Xin chào! Tôi là cuộc sống đây. Hôm nay tôi sẽ cố giải quyết mọi vấn đề bạn
    đang gặp phải để bạn đừng than trách tôi nữa…
    Nếu bạn bị tắc đường và kẹt xe, đừng thất vọng. Còn rất nhiều người trên
    thế giới này, mà đối với họ, lái xe là một niềm mơ ước không thể thực
    hiện .

    Nếu bạn cảm thấy học hành thật chán ngán. Hãy nghĩ đến người đã hàng
    năm trời rồi không được đi học.

    Nếu bạn thất vọng vì một chuyện tình cảm đang đến hồi tan vỡ. Hãy nghĩ đến
    người chưa bao giờ biết yêu thương và được yêu thương là như thế nào.

    Nếu bạn buồn vì một cuối tuần nữa lại sắp trôi qua. Hãy nghĩ đến những
    người phụ nữ ở môi trường làm việc khắc nghiệt, phải làm việc 12 tiếng một
    ngày, 7 ngày một tuần để nuôi con.

    Nếu bạn cảm thấy mất mát và tự hỏi mình cuộc sống là gì và có mục đích gì.
    Hãy nghĩ đến những người bệnh tật, biết trước mình không còn sống được
    bao lâu nữa, và không còn cơ hội để tự hỏi mình nữa.

    Nếu bạn cảm thấy khủng khiếp khi là nạn nhân của những trò đùa, những
    sự nhỏ mọn… của người khác. Hãy nhớ: Thế vẫn chưa là gì đâu, vì tồi tệ
    hơn nữa là khi bạn có thể là chính những người đó!
    (st)
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này