Sống mạnh mẽ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi dungnanlamlai, 13/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
1977 người đang online, trong đó có 37 thành viên. 03:45 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 87126 lượt đọc và 2004 bài trả lời
  1. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Bác sĩ ơi, hãy mỉm cười

    Bố tôi là một bác sĩ phẫu thuật giỏi, ông đã từng phẫu thuật cho rất nhiều
    người, có những người rất bình thường, có những người nổi tiếng, có
    những người giàu có và cả những người nghèo. Có người nhiều năm sau
    vẫn đến cảm ơn cha tôi vào những ngày lễ tết, có những người không bao
    giờ gặp lại . Trong số những người không bao giờ quay lại có một cậu bé
    mà cha tôi luôn nhắc đến mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm về nghề nghiệp của
    mình với tất cả tình âu yếm.
    Cậu bé ấy bị mù, một buổi sáng cậu được đưa đến phòng khám của bố, ở
    bàn chân có một vết thương lâu ngày và trở nên nguy hiểm đến không chỉ
    đôi chân mà cả tính mạng của cậu. Mọi người xung quanh cậu đã không
    quan tâm săn sóc cậu đúng mức, còn cậu bé thì rụt rè, có lẽ cậu đã không
    muốn làm những người xung quanh phải bận tâm về mình nên đã cố chịu
    đựng vết thương cho đến khi nó trở nên đau đớn không chịu được.

    Trong một năm liền cứ ba lần một tuần cậu đến chỗ bố tôi và bố cắt bỏ hết
    những chỗ thịt bị hư hại, rồi bôi thuốc, băng bó mà không lấy tiền. Bố nói
    rằng ước muốn của bố là có thể cứu được đôi chân của cậu bé mù đó bởi
    bố đoán rằng trong cuộc sống cậu đã gặp khá nhiều thiệt thòi và bất hạnh, bố
    không muốn phải cưa chân cậu. Nhưng rồi bố thất bại, vết hoại thư đã lan
    rộng đến mức không cắt bỏ nhanh chóng cậu bé sẽ chết. Bố rất buồn vì điều
    đó, thậm chí cảm thấy thất vọng về bản thân mình.

    Rồi ngày phẫu thuật cũng đến. Bố đứng bên cạnh cô y tá gây mê khi cô ta
    làm công việc của mình, lặng nhìn cơ thể bé nhỏ ấy đang chìm dần vào giấc
    ngủ. Sau đó ông chầm chậm giở miếng vải phủ chân cậu bé lên, và ở đó,
    trên ống chân gầy gò của cậu, bố nhìn thấy một hình vẽ mà cậu đã mò mẫm
    vẽ trong bóng tối của mình để tặng bố, đó là một gương mặt hay đúng hơn là
    một hình tròn có hai mắt, hai tai, một cái mũi, một cái miệng đang mỉm
    cười, ở bên cạnh là một dòng chữ nguệch ngoạc:

    "Bác sĩ ơi, hãy mỉm cười".
    (st)
  2. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Mấy thằng Tàu thâm từ xưa đã là sư tổ nghệ thuật hối lộ !
  3. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Rất hay !
    Anh thích những bài viết như thế này !

    Em có thể làm ơn bớt đi những bài viết trích từ văn học Trung Hoa được không ?
    Em còn trẻ lắm, nên em không thấy được mối nguy hại của văn hóa Trung Hoa gây ra đâu !

    Anh chẳng thích thú gì khi phải thưởng thức những thứ do quân thù cướp nước đem lại cả !
    Đôi khi xem sử của chúng chỉ để hiểu và thêm căm thù bọn chúng mà thôi !
  4. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
    Ngày này... tròn bốn mươi năm trước...
    Ta đã mất Hoàng Sa !
    Nổi uất hận này, bao giờ rửa sạch ?
  5. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Dạ, em hiểu rồi anh Sim à, em sẽ rút kinh nghiệm ạ. :)
  6. Hoa_Sim

    Hoa_Sim Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    27/11/2010
    Đã được thích:
    23.967
  7. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Hắn mới thú thật tất cả quá khứ của hắn cho ông nghe. Hắn cho ông biết là
    hắn đang bị cảnh sát lùng bắt vì liên can đến những sòng bài và bán thuốc
    phiện trên thành phố. Tuy nhiên, sau khi thổ lộ cho ông già, ông vẫn để cho
    hắn ở lại như thường. Ông không hề thay đổi sắc mặt cũng như cách đối
    xử sau khi đã biết rõ quá khứ bụi đời, giang hồ của hắn. Ðiều ấy làm hắn
    kính nể ông. Ông đặt chiếc rổ xuống bãi cỏ, hỏi người thanh niên :
    - Con có dự tính đi nơi khác không?
    Hắn lưỡng lự rồi thay vì trả lời, lại hỏi ông già:
    - Cụ có sợ liên lụy không nếu họ tìm thấy con ở đây?
    Ông già lắc đầu không nói. Cái lắc đầu thản nhiên, coi thường tất cả những
    khó khăn nếu có xẩy ra làm hắn nhìn ông như một ân nhân lớn. Bao năm
    hắn tưởng như tình cảm trong hồn đã chết khô. Tình người chỉ là những lời
    nói rỗng không. Ðời là tranh giành, dối trá. Cách đối xử của ông già là một
    ngọn gió nhẹ, lách vào hồn hắn, khua động cái khả năng yêu thương, cái
    tình thương từ thủa ban đầu trong cõi lòng hắn. Những cọng cỏ yêu thương
    ấy đã miền miệt nằm im, đã chết cứng, hôm nay, rung rung nhẹ. Ông già
    nhìn vào mắt hắn hỏi một câu đột ngột :
    - Con hãy nói cho ta, gia đình là gì? Sao con lại bỏ đi ?
    - Con không thể sống được trong gia đình ấy. Vì nơi ấy không có tình
    thương !
    - Thế con có gặp tình thương ở ngoài gia đình ?
    Hắn trầm ngâm im lặng. Ông già nói thêm :
    - Gia đình là tổ ấm con ạ. Kẻ không có gia đình là kẻ cô đơn, lạc loài. Người
    ta phải tung cánh bay khi đến tuổi lớn nhưng gia đình vẫn là nơi người ta
    bay về để sưởi ấm cõi hồn. Chỉ có tình gia đình thì cũng không đủ, người ta
    không thể sống trong gia đình mãi mãi. Người ta phải đi, phải bay, người ta
    cần tình bạn trong xã hội để sống. Nhưng không có gia đình để bay về người
    ta vẫn chỉ là một cánh chim mồ côi. Dù bay có xa, dù lên có cao, cánh chim
    vẫn thiếu thốn, vẫn không trọn vẹn .
    - Nhưng gia đình con không là tổ ấm !
    - Gia đình không còn tình thương là lúc họ ngưng đối thoại với nhau. Một
    đêm đông lạnh thì cây củi rất cần thiết nhưng nếu củi không đốt thành lửa
    thì củi cũng lạnh như gió tuyết mà thôi. Cởi mở cõi lòng cho nhau sẽ khơi
    lên ngọn lửa đó để đốt cháy cành củi. Giá trị của lò sưởi là lửa. Khi những
    cành củi tự rút khỏi bếp than thì lửa sẽ yếu đi, nhưng cành củi nào vẫn trung
    thành đặt mình trong bếp lửa thì cành củi vẫn cháy, vẫn ấm, nó vẫn là giá trị
    mà đêm lạnh đang cần thiết. Nếu nó thấy những cành củi khác đã bỏ lò lửa,
    nó cũng rút lui theo thì nó đã đánh mất đi sứ mạng nó phải chu toàn, nó
    cũng sẽ rơi vào đêm lạnh, hoang vu.
    Hắn buồn trầm nét mặt. Trong cái tịnh mịch của buổi chiều, hắn thấy những
    gam màu tang tóc li biệt. Hồn hắn chùng xuống như một tơ đàn ẩm mốc. Có
    mất mát về trong hồn hồi tưởng. Ông già im lặng một chút rồi lại nói với hắn :
    - Những người không biết xây dựng tình yêu trong gia đình thì họ cũng
    chẳng biết đến tình yêu ngoài xã hội. Họ không thể hi sinh được cho nhau
    trong cùng một tổ ấm thì làm sao họ có thể chịu thiệt thòi ở ngoài cánh
    đồng ?
    Những kẻ đã bỏ gia đình, chối từ xây đắp yêu thương trong gia đình, khi họ
    gặp nhau ngoài xã hội, họ sẽ đem đến cho nhau những sứt mẻ, lấy tàn bạo
    làm con đường chiến thắng .
    Con đã kể cho ta nghe chuyện đời con. Xã hội là cái thâm độc của ông A , là
    khuôn mặt nghi ngờ của bà B, là phản bội vì lợi lộc của lũ bạn. Là người cha
    say khướt, người mẹ ghẻ không trách nhiệm .
    Lằn roi của ông A là niềm vui thỏa mãn của mối trả thù. Nó diễn tả một hố
    vắng nào đó trong hồn ông. Cái nghi ngờ của bà B không có xót thương
    cũng chỉ là lời phiên dịch một nội tâm không có đất sống. Tình bằng hữu của
    mấy đứa bạn không lớn hơn trái táo tầu là kết quả của một mùa giáo dục bị
    sâu phá. Tất cả là hình thức một khoảng trống trong tâm hồn. Bằng ấy năm
    trôi giạt con vẫn chưa nhận ra là chính họ cũng đã lớn lên trong gia đình
    thiếu bóng nhân ái sao? Họ đã qua tuổi thơ mà yêu thương chỉ là bóng mây
    bay ngang trời. Họ đã qua một khoảng trống .
    Ông già đặt tay lên vai hắn tiếp tục :
    - Cuộc đời bất hạnh vì những khoảng trống con ạ. Thí dụ như con đang ngồi
    đây. Vợ chồng cô đơn vì những cách biệt. Tội nhân cô đơn vì bị ruồng bắt.
    Kẻ yếu đuối cô đơn vì bị miệt thị. Nghệ sĩ cô đơn vì phải sáng tác theo thị
    hiếu của khách hàng. Con ạ, tất cả các trạng thái bất hạnh trong cuộc đời là
    hình thức của những khoảng trống trong tâm hồn .
    Hắn nhìn lên ông già hỏi :
    - Như vậy con phải làm gì ?
    - Con phải biết rõ mình, rõ đời. Con phải quên đời, quên mình .
    Hắn chẳng hiểu ông già nói gì, nhưng ngần ngại không dám hỏi. Ông già biết
    tâm trạng ấy, nhìn gã, ông nói thêm :
    - Con phải biết rõ mình để hòa đồng với đời. Con phải biết rõ đời để khỏi bị
    đời đồng hóa. Không biết mình và biết đời con sẽ rơi vào khoảng trống. Từ
    khoảng trống ấy cô đơn sẽ nẩy sinh . Nó là trạng thái con người đánh mất đi
    cái bản ngã đích thực của mình. Họ muốn trở nên cái mà họ không có thể,
    họ xao xuyến bất an. Họ để xã hội biến con người của họ trở thành cái mà
    họ không được phép trở thành, vì thế, họ khắc khoải ưu tư . Cả hai, muốn
    trở nên điều ngoài tầm mình với và đánh mất cái mình phải trở nên đều đưa
    con người đến những mảnh đời hụt hẫng. Cái hụt hẫng ấy là nỗi cô đơn tàn
    phá lớn nhất, con ạ. Và tàn ác nẩy sinh .
    Con cũng phải quên đời và quên mình. Ðời không luôn luôn gọi con đến
    những chân trời hạnh phúc. Chính con cũng lừa dối con ngày ngày. Trước
    những tiếng gọi mà nhiều khi vô cùng mãnh liệt ấy con phải có can đảm chối
    từ. Quên mình và quên đời chỉ là một hình thức của biết mình và biết đời mà
    thôi. Ðơn giản, nhưng tất cả hạnh phúc cũng như thương đau trong thảm
    kịch cuộc sống hệ tại có thế.
    Hình ảnh con bò mẹ lấy mõm hẩy hẩy trên lưng chú bê nhỏ gợi lên trong hồn
    chàng một tình cảm nhẹ nhàng, êm đềm mà chàng ngỡ rằng chàng không
    bao giờ có thể có được rung cảm ấy. Ông già cúi xuống lượm chiếc rổ với
    mớ rau cải còn xanh . Hắn ngồi trầm tư vì những lời nói của ông, thao thức
    như cánh buồm vải đi trên biển lặng của nhớ nhung hồi cảm. Ông già cầm
    mớ rau cải giũ đất rồi bảo hắn vào ăn cơm chiều. Mặt trời vừa mới le lói mà
    giờ đã lặn xuống sâu dưới chân đồi. Trời đang sửa soạn vào đêm. Vừa đi,
    ông già vừa nói cho hắn nghe .
    - Tất cả hệ tại con tim. Gia đình ở trong tim ta. Mất tình yêu ấy thì dù ở trong
    gia đình cũng chẳng gặp gia đình. Còn tình yêu đó thì dù cách trở núi sông ta
    vẫn còn gia đình bên cạnh .
    (st)
  8. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Tôi đã bắt đầu biết... nói dối

    Thủa nhỏ, tôi được dậy rằng phải sống trung thực, không dối trá với bản
    thân mình và tất cả mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp
    người. Khi đó, tôi chưa hiểu thực sự thế nào là trung thực, thế nào là dối trá
    mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được
    khen là ngoan ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một
    hôm, tôi đã biết ''sự thật'' trong những lời khen ấy. Tôi bắt đầu biết nói dối -
    những lời nói dối chân thành nhất của đời mình.
    Tôi có người bạn quanh năm lênh đênh trên con tầu nhỏ, đã cũ, đi câu mực,
    đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày. Một lần, anh đi biển
    và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội. Nhà anh chỉ còn một
    người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà
    phải vào viện trong tình trạng hôn mê. Khi đó, gió bão gào thét dữ dội. Các
    bác sĩ chuẩn đoán và quyết định phải mổ ngay nhưng họ không thể tiến hành
    trong khi bà mẹ lâm vào tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn.
    Trong những đoạn tỉnh táo ngắn ngủi, bà chỉ thều thào hỏi là bão đã tan
    chưa, con trai bà đã về chưa. Khi đó có một người làng lên cho biết rằng đã
    tìm thấy những mảnh... vỡ của con tầu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các
    bác sĩ, không ai trả lời bà. Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực kể cho
    bà nghe rằng con bão còn khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi,
    con tầu đã bị vỡ, sóng xô vài mảnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi)
    không biết số phận đang đẩy đưa thế nào?
    Các bác sĩ không kịp cản tôi nói. Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục những
    sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi
    tình cờ phạm phải một tội ghê gớm mà suốt đời tôi không tha thứ nổi cho
    mình. Sau khi bão tan, người bạn tôi sống sót trở về do được một chiếc tầu
    khác cứu. Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở.
    Sự "trung thực" ngu ngốc đã vô tình khiến tôi phạm phải một sai lầm khủng
    khiếp như vậy.
    Trong truyện ngắn nổi danh "Chiếc lá cuối cùng" của O. Henrry, một bệnh
    nhân tin chắc mình sẽ chết. Cô đếm từng chiếc lá rụng của tán cây ngoài
    cửa sổ và tin rằng đó là chiếc "đồng hồ" số phận của cô. Khi chiếc lá cuối
    cùng rơi xuống, cô sẽ chết. Nhưng chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng
    xuống. Cô gái bình phục, sống khoẻ mạnh và không biết rằng, chiếc lá cuối
    cùng đó chỉ là một chiếc lá "giả" do một hoạ sĩ muốn cứu cô vẽ lên vòm cây
    trơ trụi.
    Như vậy sự thật không phải được nhìn thấy bằng mắt, được cảm nhận bằng
    tri thức... Nếu như tôi không kể về cơn bão tôi thấy, mảnh ván tầu vỡ tôi
    được nghe thì có lẽ người mẹ ốm yếu ấy không chết. Nếu như không có
    chiếc lá "giả" kia thì cô gái sẽ chết vì bệnh tật và vì tuỵêt vọng. Sự thật trong
    đời sống con người phải đồng nghĩa với tình yêu nữa. Chỉ có điều gì cứu
    giúp con người, làm cho con người mạnh mẽ lên, hướng con người về ánh
    sáng... điều đó mới gọi là sự thật.
    Còn tất cả những hành động nào, lời nói nào cho dù đúng với mắt mình nhìn
    thấy, tai mình nghe thấy, tri thức của mình hiểu thấy nhưng chúng là khiến
    cho người khác, hoặc cho chính mình lâm vào cảnh tuyệt vọng hơn, mất đi
    niềm tin cuộc sống, mất đi sức mạnh tinh thần dẫn đến việc huỷ hoại đời
    sống... thì đều không phải sự trung thực. Nếu chúng là sự thật, đó là sự thật
    của Quỷ tàn nhẫn không biết yêu thương con người.!
    Trong cuộc sống của chúng ta, giữa sự thật của Tình yêu và sự thật của
    Quỷ luôn luôn xáo trộn, mập mờ. Một lời nói dối trong "tình yêu" có thể cứu
    người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết người. Tất nhiên chúng ta sẽ
    chọn để nói lời nói dối chân chính. Tuy vậy để phân biệt rõ ràng khoảng cách
    giữa những lời nói này cũng là một điều khó khăn và tuỳ thuộc vào từng
    hoàn cảnh đặc biệt. Bạn có biết nói dối thế nào để lời nói dối ấy là lời nói dối
    chân thành, chứa đầy tình yêu con người không?
    Đơn giản thôi. Bạn hãy giữ lấy một trái tim tha thiết với cuộc đời và đồng
    loại.
    (st)
  9. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Tâm

    _Đồ mù , đi đứng thế hả ?
    Nó giật mình , lách vội tay lái vào lề .
    _ Có ngày trời gọi đấy , nhãi ranh .
    Ông chú mập mạp chạy chiếc A còng chửi với lại . Thật là quá đáng , ông ta
    là người lớn sao lại nặng lời với người nhỏ như vậy chứ , sao mà thiếu độ
    lượng thế ? Nhưng thôi , không sao , hôm nay nó đang vui . Mẹ nó đã cho
    tiền để mua quyển sách Cái Trống Thíêc mà nó vẫn mơ ước , nó đang đi
    mua sách mà , không thể để chuyện cỏn con ấy làm hỏng tâm trạng được .
    Nó lại nhấn nhẹ bàn đạp , thư thả tận hưởng làn gió nhẹ thổi những chiếc là
    phượng ly ty rơi lả tả xuống con đường . “ Lá phượng rơi cũng đẹp chẳng
    kém gì hoa anh đào trong sách vẫn tả “ _ nó thầm nghĩ và mỉm cười khoan
    khoái .
    Đèn đỏ kìa . Nó thắng lại sát bên lề , vẫn thả hồn theo những chiếc lá xoay
    xoay , chợt :
    _ Im đi , còn khóc à , tao đánh nát người ra bây giờ , oan lắm đấy hả ?
    Nó quay sang hai mẹ con đang dừng ngang xe nó . Người mẹ đang rất tức
    giận còn cậu bé trai gương mặt tái đi vì sợ còn ướt nước mắt , đang cố dằn
    tiếng nấc ngước đôi mắt tròn xoe trong trẻo nhưng lúc này đây đầy nỗi
    hoảng hốt và ấm ức nhìn mẹ nó , rồi nhìn uống hai bàn tay . Có lẽ cậu bé đã
    nghích ngợm gì đó với cây bút của mình nên hai bàn tay đầy những mực ,
    dây cả ra chiếc áo sơ mi trắng . Nó đưa tay định vỗ nhẹ lên đầu cậu bé thì
    chiếc xe đột ngột phóng vọt đi , thằng bé bật ngửa cả người ra sau làm nó
    suýt thét lên . Đèn xanh rồi , nó đứng yên một lúc , chưa hết ngỡ ngàng : “
    Người mẹ đó…sao mà….”
    Thôi , đi tiếp kẻo tối mất .
    Woa , chủ nhật nhà sách đông quá , người ra kẻ vào tấp nập . Nó đang hớn
    hở dựng xe thì người thanh niên giữ xe đập đánh rầm vào yên sau xe quát :
    _ Xe đạp để đằng sau .
    Nó tức lộn ruột , định nói câu gì đó thì gã đã quay phắt người vẻ không thèm
    biết đến ai . Nó chỉ có thể lẩm bẩm “ Đâu cần phải thế “ , rồi đưa chiếc xe
    vào đúng chỗ với thân phận của nó . Hôm nay nhiều chuyện bực mình quá .
    Vừa lựa sách nó vừa hát nho nhỏ một bài hát ưa thích và nó cảm thấy vui
    hơn “ Chẳng việc gì phải bực tức thế , để cho mình thoải mái một tý đi nào “
    Đọc ké say sưa xong thì cũng phải về thôi , nó cầm quyển sách định mua và
    ra quầy tính tiền .
    _ Hahaha , mày mua thật đấy à ? “ Nghệ thuật làm vợ “ ?
    _ Ừ , tao mua tặng mày đấy , đồ quỷ
    Hai cô nữ sinh ríu rít vừa nói vừa cười , tay cầm con tượng gốm còn ướt
    màu nước vung ngang vung dọc
    _ Ối ……
    cả cái đầu xanh lè và cái váy đỏ rực rỡ của con tượng gốm đóng một cái
    dấu to tướng thật là tuyệt chiêu lên vai chiếc áo trắng mới tinh của nó . Nó
    nhìn vết màu rồi nhìn lên hai cô bạn kia bằng con mắt thật sự không giấu
    được nỗi bực tức , nó quát :
    _ NÀY……
    nhưng nó chợt khựng lại , rồi không nói tiếng nào , nó cười _ tuy có hơi
    méo mó_ rồi bước đi . Hai cô bé vẫn chưa hết giật mình nhìn theo nó , cùng
    quay lại nhìn nhau cười , nụ cười làm sáng cả hai khuôn mặt trẻ thơ , hai cô
    lại tíu tít trò chuyện . Nó quay nhìn lại và , nụ cười ấy cũng thắp sáng luôn
    khuôn mặt nó .
    (st)
  10. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    7 ĐIỀU CẦN "HỌC" ... SUỐT ĐỜI

    Thứ nhất, "học nhận lỗi". Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.
    Thứ hai, "học nhu hòa". Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được. Giữ tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn
    Thứ ba, " học nhẫn nhục". Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.
    Thứ tư, "học thấu hiểu". Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?
    Thứ năm, "học buông bỏ". Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới tự tại được!
    Thứ sáu, "học cảm động". Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ mừng vui cùng cho họ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.
    Thứ bảy, "học sinh tồn". Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bè bạn yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.
    ....
    Và ....
    [​IMG]
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này