Sống mạnh mẽ.

Chủ đề trong 'Giao Lưu' bởi dungnanlamlai, 13/09/2013.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
3195 người đang online, trong đó có 300 thành viên. 13:23 (UTC+07:00) Bangkok, Hanoi, Jakarta
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
Chủ đề này đã có 87098 lượt đọc và 2004 bài trả lời
  1. SINH-TU

    SINH-TU Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    01/06/2010
    Đã được thích:
    73
  2. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Quẳng gánh lo đi mà vui sống!

    Sẽ có lúc cuộc sống ghìm bạn xuống những khó khăn và phải gắng hết sức để xoay vần với chồng chất những áp lực, nhưng nếu muốn mình đẹp lên như ước ao của vô vàn con gái khác, thì quẳng hết gánh lo đi! Đời đẹp mà!

    Là con gái, ai cũng muốn mình đẹp và cố gắng để mình được đẹp. Hôm nay phải đẹp hơn hôm qua, ngày mai phải đẹp hơn hôm nay. “Đẹp” vẫn là đỉnh cao mà người phụ nữ nào cũng đang ngày ngày hết mình để chinh phục. Nhưng có một sự thật mà phái nữ đang quên mất, rằng bên cạnh việc trang điểm bằng mĩ phẩm hàng hiệu,vào ra spa hàng tuần, đầu tư hàng đống tiền để mình trông đẹp lên trong mắt người khác thì những nhăn nhó, cau có, lo lắng họ khoác lên mình mỗi ngày lại khiến công cuộc làm đẹp trở về con số không tròn trĩnh. Thậm chí là lỗ vốn!

    Đừng đổ lỗi rằng mình xấu đi vì chồng không giỏi, con không ngoan. Đừng ca thán rằng mình đang già đi vì mẹ chồng khó tính, chị dâu khó chiều. Đừng cau có vì người yêu không tâm lý, hay bạn trai vô tâm. Đừng ấm ức vì bà sếp già hay hạch sách ở cơ quan hay ông trưởng phòng chỉ ham mê gái trẻ. Chỉ có tự phụ nữ làm mình xấu đi chứ những người kia chẳng có lỗi gì cả.

    Giá cả leo thang máy cũng sẽ không thành vấn đề to tát khi cả xã hội đang sống với túi tiền chỉ đi bộ, đâu riêng bạn đâu? Chồng không giỏi của mình lại là ước mơ của khối chị em khác. Con không ngoan nhà này lại khiến những nhà khác chỉ biết thòm thèm vì cưới lâu rồi nhưng không có tin vui. Mẹ chồng khó dễ với mình cũng vì mẹ thương con trai mẹ. Chị dâu thi thoảng lên mặt cũng vì chị là chị, chị ra đời trước em. Người yêu không tâm lý lúc này thì mình nhắc anh để ý thêm đôi chút, bạn trai vô tâm đôi lúc thì nhẹ nhàng “giận dỗi” để anh biết mà sửa sai. Sếp già hạch sách cũng vì sếp chưa biết quẳng gánh lo, sếp trù khó khăn, nhăn nhó của mình lên người khác. Ông trưởng phòng ưu tiên gái trẻ cũng vì bị vợ… lên mặt lúc ở nhà. Thả lỏng đi, mọi thứ thực ra đều rất đơn giản và dễ nghĩ!
    [​IMG]

    Quẳng gánh lo đi mà vui sống! 1

    Đừng cằn nhằn về đôi mắt một mí không giống ai, bạn biết không, rất nhiều diễn viên Hàn Quốc kiếm được tiền tỉ từ nó và trở thành thần tượng. Đừng tự ti về đôi chân ngắn của mình, Napoleon đã nói “Ông chỉ dài chứ không cao hơn tôi, chiều cao của con người được tính từ đỉnh đầu lên trời chứ không như ông nghĩ là từ chân lên đầu đâu”. Đừng đau lòng vì thân hình quá khổ và ái ngại mỗi khi bước lên bàn cân, bạn đã biết theo những nghiên cứu và quan sát gần đây thì cán cân quyền lực đang nghiêng về phía những người béo? Sao cứ phải lo nghĩ và phiền muộn quá nhiều về những thứ không đâu? Nếu mình không thấy được cái đẹp của bản thân thì cũng chẳng ai có diễm phúc mà nhìn ra được nó. Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp. Tiếc là có rất nhiều người đang tự làm mình xấu đi!

    Những tủn mủn của cuộc sống vồ vập lấy cái đầu bé nhỏ và buộc phụ nữ phải lo toan. Những rắc rối, gánh nặng từ những thứ cỏn con trong gia đình đến những chuyện lớn lao ở cơ quan luôn khiến họ trong trạng thái buộc mình phải suy nghĩ. Phái nữ, cứ mặc định và bó buộc rằng lúc nào bản thân cũng phải suy ra tính vào hết điều này rồi sang điều nọ. Rằng đó là thiên chức, là bổn phận phải làm. Nhưng không! Chẳng có điều luật nào ép buộc con gái sinh ra phải lo, phải nghĩ, phải tự làm khổ mình.
    [​IMG]

    Quẳng gánh lo đi mà vui sống! 2

    Nếu may mắn, hãy tìm một người đàn ông biết chia sẻ và san bớt gánh lo để chia đôi những khốn khó. Nó không có nghĩa mình ích kỉ, nó chỉ thể hiện rằng bạn biết cân bằng và xoay xở cuộc sống. Hoặc tự làm mình thoải mái, cũng có sao đâu? Vứt hết ghen tị, đố kị ở cơ quan; dẹp hết mối lo cơm, áo, gạo, tiền ở ngoài cánh cổng rồi hẵng bước vào nhà. Làm xẹp đi áp lực thi cử, stress vì tìm việc làm trước khi tắt laptop và lên giường đi ngủ. Tạm quên đi chàng người yêu vô tâm và tự thương rồi nuông chiều lấy chính mình.

    Hãy cười thật tươi và để đầu óc được nhẹ nhàng, đừng ngược đãi nó. Bạn sẽ không thể đẹp với một cái đầu nặng trịch gánh lo được đâu! Thiết nghĩ, con gái mỗi ngày chỉ cần nghĩ mình sẽ nấu món gì và nấu ra sao; trước khi ra đường nghĩ mình mặc gì để trông đẹp nhất; hàng ngày đến trường nghĩ làm sao để học hành một cách ổn nhất; rồi làm những gì mình thích, chơi với những người mình muốn và đến với người mình yêu. Đã đủ để sống chưa?

    Có thể, sẽ có những lúc cuộc sống ghìm bạn xuống những khó khăn và phải gắng hết sức để xoay vần với chồng chất những áp lực. Nhưng nếu muốn mình đẹp lên như ước ao của vô vàn con gái khác, thì quẳng hết gánh lo đi! Đời đẹp mà!
  3. TroVeCatBui1

    TroVeCatBui1 Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/09/2013
    Đã được thích:
    3.097
    Không bao giờ quá muộn [};-

  4. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    Mấy hôm bận quá ko vào đây được!Rất tuyệt các bạn nhỉ cám ơn nha![r32)][};-[};-[};-

    Hãy đọc và suy ngẫm
    “10% cuộc sống của bạn là do những gì bạn tạo ra, còn 90% còn lại tùy thuộc vào cách bạn suy nghĩ và cảm nhận.”
    - Irving Berlin
    “Thái độ sống của bạn sẽ quyết định là bạn có trưởng thành hơn hay mãi mãi không thể trưởng thành được, cho dù bạn có già đi.”
    - Tiến sĩ Creflo Dollar
    “Không gì có thể ngăn cản được người có thái độ đúng đắn vươn tới mục tiêu của mình; và cũng không có gì trên thế gian này có thể giúp được một người có thái độ sống sai lầm.”
    - W.W. Ziege
    Niềm tin Là một điều gì đó hay một người nào đó mà chúng ta đặt lòng tin tưởng của mình.

    [​IMG]Chẳng có gì đáng để lo sợ vì chúng ta chẳng có gì để mất. Tất cả những gì người khác có thể cướp đi từ bạn đều chẳng đáng giá gì.Tại sao bạn phải lo sợ, hoài nghi, do dự?Bạn phải là chính bạn, là sự tự do không giới hạn, trải nghiệm và sống thật sự. Có quá nhiều người đánh mất chính mình để làm hài lòng người khác. Thách thức của cuộc sống là tận hưởng mọi thứ mà không lệ thuộc vào bất cứ điều gì.[​IMG]
  5. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
    [FONT=&quot] Cuộc sống của ta là những mảnh ghép
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Hãy sống chậm lại để cảm nhận...[/FONT]
    [FONT=&quot]Cuộc sống là vô vàn những mảng màu lắp ghép, những cung bậc cảm xúc như nối tiếp nhau: buồn, vui, hạnh phúc, chán nản, thất vọng, vui tươi, xót xa... của hàng loạt số phận. Những niềm vui nho nhỏ, những nỗi buồn man mác tiếp nối nhau, đan xen những giây phút ấm áp, tươi vui. [/FONT]



    [};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-[};-​
  6. phongthuyBDS

    phongthuyBDS Thành viên này đang bị tạm khóa Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/02/2008
    Đã được thích:
    4.036
  7. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Cho quá khứ một cơ hội.

    Con người ta đâu thể sống cả đời trong tổn thương, cũng không thể mãi chìm đắm trong đau khổ để kéo dài sự sống.

    Làm thế nào để người ta có thể buông tha quá khứ, và thôi tự dằn vặt vì những chuyện đã qua? Làm thế nào để người ta đành chấp nhận cho trái tim một lối thoát, để mở cửa cho quá khứ ra đi?

    Ai cũng có những vết thương, và người ta có thể chấp nhận để vượt qua, hay là cứ cố giữ mãi ở trong lòng, có thể lảng tránh để không phải đối diện, hay tập cách bình thản mỗi bước chân.

    Em của tôi à, phải đứng lên đi thôi!

    Mặc cho quá trình đứng lên khiến em phải chịu đau đớn, mặc cho những tổn thương ở quá khứ lại như cố tình chạm vào vết thương cũ còn lưu dấu lại trong em. Nhưng thà rằng em dành ra đủ dũng khí để đối diện một lần, thì tôi tin, em sẽ làm được thôi.

    Đóng cửa quá khứ, cũng giống như việc ôm chặt nỗi đau vào trong lòng, mà không tìm cách chữa trị. Em khước từ những thay đổi, em không muốn thay đổi. Em ôm chặt những chuyện đã rồi trong lòng, để lảng tránh nó, nhưng không cố để vứt bỏ nó. Chừng ấy thời gian cố níu kéo quá khứ như thế, em có thấy mệt mỏi không?

    Không buông tha cho quá khứ, chính là việc bỏ rơi bản thân, để chìm trong những bế tắc không lối thoát.

    Không buông tha cho quá khứ, chính là việc hèn yếu khi sợ phải tiếp tục chịu tổn thương, để không dám bắt đầu một con đường khác, để mãi mãi dừng lại trong hố sâu đơn độc.

    Không buông tha cho quá khứ, chính là việc bỏ rơi hiện tại, khước từ tương lai, để chỉ chờ đợi những chuyện chẳng thể vãn hồi.

    Không buông tha cho quá khứ, chính là việc em sợ hãi khi phải trải qua những đổ vỡ. Khi người ta tìm cách để đứng lên, em lại trì hoãn việc đứng lên. Em đau, những nỗi đau khó trốn thoát, cũng là bởi vì em không cho chính mình cơ hội để rũ bỏ.
    [​IMG]

    Mở lòng mình ra đi em, chính vì em trốn tránh, nên em mới càng đau. Chính vì em không dám đối diện, nên em mới càng cảm thấy mình cô độc. Cho quá khứ một cơ hội để khép lại, cũng chính là cho cuộc đời mình một cơ hội khác đó em.

    Con người ta đâu thể sống cả đời trong tổn thương, cũng không thể mãi chìm đắm trong đau khổ để kéo dài sự sống. Một lần vấp ngã, không có nghĩa là mọi cánh cửa đều khép lại, những người hạnh phúc là những người biết gồng mình để vượt qua những thương tổn đã rồi, để cho nó một cơ hội lùi vào quá khứ.

    Buông tay đi em, buông tay quá khứ, để cho hiện tại một cơ hội, cũng là cho tương lai sắp đến một cơ hội khác. Em sẽ không còn tổn thương, nếu em biết cách chế ngự những nỗi đau, em sẽ không còn suy sụp nếu chẳng may phải chịu thêm đôi ba lần vấp ngã.

    Tôi muốn em buông tay, để nhìn về phía trước, để thấy rằng những gì đã qua vĩnh viễn sẽ không trở lại, để thấy rằng nỗi đau sẽ không thể khiến chúng ta gục ngã, để biết trân trọng những gì mình đang có, chứ không cố chấp níu giữ những thứ đã không còn thuộc về mình.

    Tôi muốn em buông tay, để nhìn rõ bản thân mình, để thấy rằng em còn trẻ, thì nhất định đừng sống mà chỉ biết trốn tránh chứ không dám đương đầu.

    Buông tay đi em, cho quá khứ một cơ hội, cũng là cho chính bản thân em một cơ hội, có được không?

    Để những vết thương được liền sẹo, để những chấp niệm hóa thành những kỷ niệm, để những thiết tha trở về.

    Để em tìm được hạnh phúc thật sự cho riêng mình...
  8. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Có những nỗi đau không cần phải quên.

    Ngã sẽ đau. Ai cũng sợ đau. Nhưng không ai chưa từng bị đau, dù chỉ là một lần trong đời. Và cũng có những nỗi đau không cần phải quên...

    Cuộc sống là những chuỗi lần vấp ngã rồi đứng lên, thương tích là điều không thể tránh khỏi. Những vết thương rồi sẽ tự lành da. Có khi chúng thành sẹo loang lỗ, in hằn dai dẳng không xóa được. Có khi sau bao năm nhìn lại, chỉ thấy hình ảnh mờ ảo nhạt nhòa, cố thế nào cũng chẳng thể nhìn rõ.

    Ngã sẽ đau. Ai cũng sợ đau. Nhưng không ai chưa từng bị đau, dù chỉ là một lần trong đời.

    Đôi khi nỗi đau mang một ý nghĩa quan trọng và thiêng liêng. Vì nếu cả cuộc đời này đều tươi hồng và phủ đầy màu yên vui thì liệu còn ai trân trọng những điều mình đang có? Liệu có ai cảm thấy hạnh phúc khi may mắn mỉm cười? Vì mỗi vết thương là một bài học đáng để khắc ghi.

    Đó là lúc ta tập đi rồi té ngã, khóc nức nở vì sợ hãi, nhức nhối đau rát vì trầy xước. Nó dạy ta biết đi trên chính đôi chân mình, không cần dìu đỡ, không cần nâng niu. Một ngày ta tự do bay nhảy, ta sẽ cảm ơn lắm lần té ngã đầu đời.

    Đó là lúc ta trốn học đi chơi rồi bị mẹ bắt, khóc mếu máo vì bị đòn đau, nấc từng cơn để nói lời xin lỗi. Ta trở thành một đứa con ngoan, ta trân trọng khoảng khắc được đến trường, ta biết dù thế nào cũng không được làm cha mẹ buồn lòng.

    [​IMG]

    Đó là lúc ai đó từ chối tình cảm nơi ta, buồn bã vì mầm xanh chưa kịp nảy đã tàn úa chết khô. Ta hiểu được rằng thế gian này còn nhiều thứ không như ta mong muốn, điều ta nên làm là chấp nhận nó, chấp nhận cuộc sống này vốn không chỉ có màu hồng êm ái. Và sẽ còn nhiều, nhiều lắm những người thích hợp với ta.

    Đó là lúc người ta yêu thương mất đi, về với thế giới xa lạ. Nước mắt không ngừng tuông, lòng nặng trĩu hoặc trống rỗng một lỗ sâu không đáy. Ta biết sống tốt hơn từng ngày, quý mến từng khoảng khắc trên cuộc đời này, sống xứng đáng và sống cả phần của họ.

    Đó là lúc người thân yêu quay lưng với ta. Cảm giác nhơ nhuốc và thất vọng vì bị bội phản, nước mắt không rơi được, mọi điều tốt đẹp vỡ tan như bong bóng xà phòng. Nó dạy ta biết mạnh mẽ và kiên cường, đặt niềm tin đúng chỗ, bản lĩnh và không bao giờ được làm điều tương tự với người khác.

    Đó là lúc người ta yêu nhẫn tâm bỏ ta ở lại. Nỗi đau quay quắt thấu cả vào tim, nước mắt nuốt ngược vào trong và nghẹn thắt từng nhịp thở. Đó là lúc đôi chân ta bỗng cứng cáp lạ thường. Hiểu rằng ai cũng cần cô đơn, để hiên ngang đứng giữa đất trời, để yêu bản thân thêm nhiều lần nữa, để cho tim mình được nghỉ ngơi trước khi tìm được một người thật sự xứng đáng.

    Có những vết thương cứ cứng đầu bám mãi trong tim.

    Có những nỗi đau không dễ dàng xóa, càng muốn rũ bỏ chúng lại càng mang hình hài rõ ràng.

    Thế nhưng dù thời gian còn phải đầu hàng trước những nỗi đau rất lì lợm không chịu biến mất thì vẫn có những-thứ-không-cần-phải-quên.
  9. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Có khi nào bạn nếm thấy mùi thất bại?

    Thôi thì vẫn là phải cố gắng lên, dù sao đi chăng nữa, nếu muốn bước tiếp ra ngoài cuộc sống này, cần phải có một trái tim kiên cường và một sự nhẫn nại...

    Người ta vẫn nói nhiều đến thất bại, như là một chuyện quá đỗi bình thường, có cảm giác giống như là mất một món đồ nhỏ, bị ai đó lãng quên, hoặc chỉ như là một vết nước bắn lên quần áo khi đang chạy mưa. Rõ ràng, thất bại là một việc quá đỗi bình thường đến như thế, vậy mà chẳng hiểu sao, vẫn khiến nhiều người cảm thấy bị ngã mà không muốn hoặc không thể đứng dậy như thế?

    Làm thế nào để bước qua thất bại để rồi coi nó như một điều tất lẽ phải trải qua? Ắt chỉ có thể là thất bại càng nhiều, sẽ càng cảm thấy quen với cảm giác ấy hơn. Nhưng, mỗi một lần thất bại, đem theo vô vàn tâm sự, thì phải trải qua bao nhiêu lần mới luyện tập cho nó thành điều bình thường?

    [​IMG]

    Thôi thì, trước khi đủ trưởng thành để hiểu được tất cả sự trống rỗng sau thất bại, nếm được hết những mùi vị đắng chát ở cổ họng, cay tê ở khóe mắt, mọi sự uất ức đều không thể thể hiện ra ngoài. Mọi sự thất bại đó, vẫn là nỗi sợ hãi mơ hồ mà có lẽ chẳng bao giờ có thể chế ngự, khiến người ta có cảm giác muốn chùn bước, muốn bỏ cuộc, muốn trốn tránh đau thương.

    Cảm giác thất bại cũng chính là câu bùa chú đóng băng đánh vào trái tim. Con người bởi vì có da thịt, có cảm giác, vì thế mà mỗi khi thất bại lại luôn bị đau đến trầy da, tróc vảy, mỗi bước đi tim gan lại chùng xuống vài nhịp, muốn tránh né, muốn làm lại cũng vẫn phải mất một thời gian thật dài. Xuýt xoa một lát, vỗ về một lát, gắng gượng đứng lên âu cũng là điều bắt buộc mà thôi.

    Nếu ai đó nói với bạn, họ có thể cứng cỏi đến mức không bị thất bại làm cho suy xuyển, không bị vấp váp làm buồn phiền, thì e là họ đang nói dối. Bởi vì, có da thịt nào bị cứa mà không đau? Có sự cố gắng nào không đạt được kết quả mà vẫn có thể điềm nhiên như chẳng phải chuyện của mình?

    Và, có mấy ai có thể khẳng định rằng, gặp thất bại mà không thấy chạnh lòng hay không?

    Chỉ có thể là, thất bại để cảm thấy hụt hẫng, để cảm thấy buồn, và từ đó mới biết làm thế nào cho tốt hơn.

    [​IMG]

    Chúng ta, đều là những người trẻ tuổi đang dần bước lên những nấc thang của cuộc đời mình, vấp ngã thì quá nhiều, thương tổn lại quá lớn, chúng ta hoang mang không biết bản thân cần làm gì, không biết con đường nào có thể đi đến tận cùng, vì thế chúng ta dễ cảm thấy nản lòng, và mọi thứ trước mắt dường như mờ mịt va quá xa xôi. Trách sao được, đấy chỉ là những nỗi niềm bình thường, dễ bị chìm khuất trong biển đời, nhưng lại lồ lộ trong lòng chúng ta.

    Chẳng ai có thể hiểu được những nỗi buồn chất chứa trong lòng người khác, cũng chẳng ai hiểu được nỗi khổ tâm của những người đang phải chịu thất bại. Cách duy nhất mà những người xung quanh có thể làm cho chúng ta, chỉ có thể là những cái ôm nhẹ, những câu nói an ủi, và những lời chúc bình an.

    Thôi thì vẫn là phải cố gắng lên, dù sao đi chăng nữa, nếu muốn bước tiếp ra ngoài cuộc sống này, cần phải có một trái tim kiên cường, và một sự nhẫn nại.

    Thất bại một hai lần sẽ khiến trái tim bạn đau, nhưng đừng vì thế mà bỏ cuộc. Xin hãy nghĩ rằng, bạn vì muốn trả lại tất cả những nỗi đau của mình để lấy những thành công sắp đến sau này. Dù có buồn đau đến mấy, cũng hãy coi như thử thách để bước qua.

    Nếm được mùi thất bại rồi, đau rồi, đắng ngắt nhưng vẫn cứ phải là chấp nhận thôi!
  10. dungnanlamlai

    dungnanlamlai Thành viên gắn bó với f319.com

    Tham gia ngày:
    17/03/2011
    Đã được thích:
    11.128
    Đừng bao giờ nhìn về quá khứ

    Quá khứ của những người trẻ thì mỏng, thế mà họ cứ thích ngoái trông, họ tưởng rằng có thể rút ra từ đấy những bài học.

    Vì sao những người trẻ hay hụt hẫng, mất quân bình? Ấy là bởi họ hay ngoái nhìn quá khứ.

    Quá khứ của những người trẻ thì mỏng (tất nhiên rồi, càng trẻ thì càng ít quá khứ), thế mà họ cứ thích ngoái trông, họ tưởng rằng có thể rút ra từ đấy những bài học.

    Họ nhầm.

    Chỉ những người từng trải, nhiều tuổi mới nên hồi tưởng quá vãng. Họ đã (nhờ Trời) vượt qua các chặng, các mốc quan trọng và nhờ vậy, cái nhìn của họ bình thản và trong trẻo. Người trẻ tuổi nhìn quá khứ bao giờ cũng bị ám ảnh, nhìn không đúng bản chất, nhìn như qua một màn sương, một lớp kính dị dạng. Nhìn, nếu không bằng tâm trong sáng và vô tư, thì không những hồi ức không giúp gì cho hiện tại, không đem lại bài học nào tốt lành, mà còn làm cho hiện tại chao đảo. Mất cân bằng từ đó mà ra.

    Vì sao ngoái nhìn quá khứ, ôn lại hồi ức, lại gây hại? Ấy là bởi phần đời quá khứ chưa đủ dày, những câu chuyện những kỷ niệm quá khứ xảy ra chưa lâu, người trẻ tuổi chưa thoát ra khỏi ràng buộc với quá khứ ấy - quá khứ mới mẻ vẫn như một phần của hiện tại - và kinh nghiệm (nếu có thể gọi đấy là kinh nghiệm) không đủ giúp người ta chọn lựa hướng đi đúng.

    Trải nghiệm cho dù đau thương, nếu còn mới nguyên, chỉ khiến người ta lặp lại sai lầm trước theo một cách có khi còn tệ hơn. Phải đủ lâu để tỉnh ra, để bình tâm, điều này người trẻ không có được.

    Vết thương tinh thần cũng hệt như vết thương thể chất, phải lành hẳn rồi hãy dành cho nó một chỗ trong kho nghiên cứu “kinh nghiệm”. Vết thương thân thể chưa lành, ai dại gì đào bới vào nó; trong khi ấy những người trẻ luôn cho rằng cần viện dẫn đến các sai lầm vừa mới xảy ra để điều chỉnh cách sống. Không đúng, cực kỳ nhầm lẫn! Làm sao một vị bác sĩ có thể điều chỉnh được cách điều trị đối với một ca vừa xong, vì năm năm nữa ai bảo đảm được sẽ xảy ra/không xảy ra chuyện gì?

    [​IMG]

    Mười năm là quãng thời gian ít nhất ta phải sống trước khi muốn nhìn nhận lại một chuyện. Minh triết là sở hữu riêng của những người có tuổi.

    Tuổi trẻ hiện đại hay chao đảo, nối từ sai lầm này sang ngộ nhận khác, vì họ không sống cho hiện tại, không tận hưởng phút giây đang diễn ra, mà cứ thích gặm nhấm chuyện “ngày trước”. Ngày hôm nay dĩ nhiên khác ngày qua, ngày trước đâu có đủ cơn cớ để thành một giá trị; viện dẫn ngày qua để sống ngày nay là bám vào một nhánh cây lung lay sắp gãy.

    Để có thể sống quân bình, an tĩnh, hãy tận hưởng cái phút giây hôm nay, phút giây hiện tại, ngày đang lên, giờ đang trải, nắng mưa đang trút xuống, hơi thở đang phập phồng trong lồng ngực. Bàn chân đặt trên đất là đất của hiện tại, bàn chân cũng là bàn chân hiện tại. Đất bây giờ đâu có giống đất quá khứ, hoài nhớ làm chi, ích gì!

    Bản thân tôi đã từng phạm những sai lầm như vậy, hồi trẻ. Tôi cứ tưởng mình sẽ học được nhiều bài học khôn khi đọc lại nhật ký: à hồi ấy mình sai vì thế này thế nọ, giờ mình tránh. Tiếc thay, ta làm sao tránh được điều sẽ-xảy-ra không giống gì với điều đã-trải, ta làm sao đủ khôn ngoan nhận thấy mây trời thay hình đổi dạng từng giây, mà cơn mưa hôm nay không hề có gì chung với cơn mưa đêm trước.

    Bản thân tôi từng nghĩ muốn cải thiện đời mình thì phải học ở quá khứ. Nhưng không ai dạy cho tôi biết quá khứ phải là quá khứ xa. Muốn có quá khứ xa, phải sống đủ, phải già. Tức là dù muốn dù không, bạn vẫn cứ phải trả giá cho từng ngày sống, chẳng thể tránh được những khổ lụy sai trái nhầm lẫn tuyệt vọng mà tuổi thanh xuân phải “hưởng” như món quà Trời ban, chẳng thể đốt giai đoạn để lập tức thành người trưởng thành khôn ngoan mẫn tiệp, chẳng thể noi gương ai cho dù đầy rẫy những tấm gương sáng trên đời. Làm điều gì không tự nhiên, thì mất cân bằng cầm chắc.

    Tôi thường khuyên nhủ người tôi yêu, rằng hãy cất quá khứ vào ngăn sâu kỷ vật, để dành đấy đến sau này khi đã sống đủ, đã trưởng thành thực sự, đã lớn khôn, thì hãy mở ra xem. Hãy bỏ thói quen đọc lại nhật ký mà nét mực còn tươi mới. Hãy tránh bàn luận về những điều diễn ra chưa lâu. Không ai viết hồi ký khi còn trẻ là vì vậy. Đúng sai hay dở, đến cuối đời mới biết.

    Học sống cân bằng chẳng khó. Giống bài học thở của Thiền mà thôi: tôi đang hít vào, tôi đang thở ra, tôi đang tận hưởng giây phút này.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này